Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 164: Hẳn là không bình thường, trước giờ tôi đều rất bình thường (2)

Giọng nói của Trần Tinh ở trong điện thoại hơi thấp xuống, bảo rằng: "Tôi đề nghị anh đừng đi."

Lục Tân nao nao, hỏi lại: "Vì sao?"

Trần Tinh trầm mặc một chút, mới nói: "Trong hoang dã, có rất nhiều nguy hiểm và những chuyện bất ngờ, anh là một người từ nhỏ đã lớn lên trong thành phố tường cao, sau khi ra ngoài, chẳng ai có thể biết được anh có thích ứng được hay không, hay là sẽ gặp phải phiền phức và thay đổi gì đó."

"Ngoài ra, đoàn kỵ sĩ mà anh muốn truy tìm cũng không dễ đối phó đâu."

Bên kia đầu điện thoại vang lên tiếng động lật qua lật lại trang giấy, dường như Trần Tinh đang xem tư liệu, một lát sau giọng nói của cô ta mới vang lên: "Chúng tôi đã tiến hành điều tra sơ bộ về đoàn kỵ sĩ này, mặc dù vẫn chưa biết được bối cảnh, lai lịch, thậm chí là nhân số cụ thể của bọn họ, nhưng thông qua những vết tích mà bọn họ để lại, đã có thể biết được, trong số họ có ít nhất ba "người năng lực"..."

"Người thứ nhất, chính là nhân vật mấu chốt của sự cố ô nhiễm đặc biệt số 041, Tần Nhiên."

"Vẫn chưa biết được năng lực cụ thể của người này, nhưng nghi ngờ rằng gã tương tự với phân thân, thậm chí là có năng lực trùng sinh."

"Người thứ hai, là "người năng lực" hệ con rối kia, trước đó gã từng thao túng người tinh thần cải tạo, tiến hành đánh úp đội xe điều tra của chúng ta... Mặc dù lúc ấy anh đã cứu tôi, nhưng tôi thấy tình hình cụ thể của tôi lúc ấy nguy hiểm thế nào thì anh vô cùng rõ ràng."

Còn một người khác, lần này lan đến gần như toàn bộ thành vệ tinh số 2 là 093. Mà đặc thù ô nhiễm sự kiện thôi động người, chưa xác định đây là hắn sử dụng một loại nguồn ô nhiễm nào đó đạt tới hiệu quả, hay là đối với năng lực bản thân khai phát tính sử dụng, nhưng hắn có thể tạo thành như thế lớn hỗn loạn, cũng đã có thể chứng minh thực lực của hắn, tinh thần của người này lượng cấp, nhất định so năng lực người thông thường cao hơn rất nhiều.

Trần Tinh nói một hơi nhiều như vậy, mới thấp giọng: "Anh được tôi chiêu mộ không lâu, vẫn còn chưa hoàn thành huấn luyện cơ bản, hơn nữa đến bây giờ cũng chỉ từng xử lý vài sự cố ô nhiễm đặc biệt, vẫn chưa từng giao thủ kinh nghiệm với "người năng lực", cho nên...."

"... Anh ra ngoài đuổi theo bọn họ sẽ vô cùng nguy hiểm!"

Lục Tân lẳng lặng nghe Trần Tinh nói, cảm thấy bên cô ta ở đầu bên kia vô cùng bình tĩnh.

Sau khi suy nghĩ một lát, dường như anh có điều gì suy nghĩ, nói: "Tôi thật sự là chưa từng giao thủ kinh nghiệm với những người năng lực khác."

Phảng phất, dường như Trần Tinh đã nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó Lục Tân lại nói: "Có điều, chắc hẳn bọn họ cũng không có kinh nghiệm đối phó với tôi."

Sắc mặt của Trần Tinh dường như lại trở nên căng thẳng.

Một lát sau, Lục Tân mới nghe thấy cô ta chậm rãi nói: "Nói cho tôi biết, nguyên nhân thật sự để anh truy đuổi bọn họ là gì."

"Chuyện này..."

Lục Tân trầm mặc một chút, nói: "Không phải cô đã nói rồi sao, cho dù là ai đi nữa, đã làm sai thì nhất định đều phải trả giá đắt..."

Ở chủ thành lúc này, đặc biệt là ở trong phòng họp bộ thanh lý đặc biệt, một bàn đầy người đang nhìn về phía chiếc điện thoại mà Trần Tinh để trên bàn.

Điện thoại được mở loa lớn, bên trong truyền ra giọng nói hơi nghiêm túc của Lục Tân.

Câu nói này làm cho tất cả mọi người trong phòng đều hai mặt nhìn nhau, cảm thấy anh nói vô cùng có đạo lý, cũng vô cùng hợp lý.

Nhưng cũng bởi vì quá hợp lý, trái lại khiến cho lòng người đều có chút khó chịu.

Dần dần, bầu không khí bỗng nhiên trở nên có chút cổ quái.

Trần Tinh đối diện với điện thoại vệ tinh, sau khi trầm mặc một lúc, cô ta đột nhiên nói: "Có phải là anh nghe nói về chuyện treo thưởng không?"

Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!

Trong phòng họp, lập tức có vô số ánh mắt nhìn về phía Trần Tinh.

Rõ ràng đang nói về chủ đề quan trọng như thế, cô ta bỗng nhiên đề cập đến việc nhỏ như giải thưởng như thế làm gì chứ?

Mà sau khi Trần Tinh đề cập đến câu nói này, lát sau giọng nói của Lục Tân mới vang lên, rõ ràng là anh có chút hoảng hốt: “Không phải, thật sự không phải đâu, chỉ là tôi cảm thấy bọn họ vào thành phố như thế, hại chết nhiều người như thế, thực sự quá đáng lắm…”

“Cho nên tôi muốn ra ngoài bắt họ trở về, để bọn họ phải trả giá đắt vì những việc đã gây ra cho thành phố vệ tinh....”

“Treo thưởng gì đó…”

Dừng một chút, anh mới nhỏ giọng bổ sung: “Đấy không phải là chuyện sau này mới nói à?”

Giọng nói truyền đến từ trong điện thoại, ít nhiều gì cũng có một chút biến giọng.

Nhưng vẫn có thể nghe ra sự thay đổi và căng thẳng trong giọng nói của Lục Tân, đồng thời cũng đoán được biểu cảm của Lục Tân lúc này.

Thế là, tất cả mọi người trong phòng họp đều hai mặt nhìn nhau, biểu cảm hơi cổ quái.

Còn Trần Tinh giống như buông được một tảng đá lớn trong lòng, ngẩng đầu nhìn sang ông Tô đang ngồi ở giữa.

Trên mặt ông Tô như có điều suy nghĩ, lộ ra một nụ cười.

Ông ta nhìn về phía Trần Tinh, gật đầu một cái.

Lúc này, sắc mặt Trần Tinh cũng dễ nhìn hơn, cô ta nói vào điện thoại: “Tôi có thể phê chuẩn lần xin này…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận