Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1549: Ta chính là Thần (3)

“Nhanh chóng quay lại đây, rời đi cùng với tôi ngay!”

Vào thời điểm Lục Tân đã áp rất sát giáo chủ áo đen rồi, vị nghiên cứu viên khoác áo choàng màu trắng đã ngồi lên cái ghế thủ lĩnh cả đời kia thấp giọng kêu lên: “Hạn chế ban đầu chúng ta thiết lập ở trong đầu óc của cậu ta rất nhanh sẽ hoàn toàn hỏng mất, sức mạnh hư vô không nhất định sẽ cản bước được cậu ta đâu…”

Có thể nghe ra ở trong giọng nói của ông ta mơ hồ cũng đã lộ ra chút nóng nảy.

Thế nhưng vị giáo chủ áo đen kia lại không hề động đậy, ngược lại ông ta còn quay người sang, trực diện đối mặt với Lục Tân, thấp giọng trả lời:

“Nếu như đã không còn đủ thời gian để lấy lại ý thức duy nhất, vậy thì chuyện cậu ta mất khống chế ngược lại là chuyện tốt.”

“Lần này chúng ta bị đánh bại, là bại trong tay học trò mà chúng ta đã dạy ra.”

“Thế nhưng để bảo đảm tiến hành cho những thí nghiệm sau này, chúng ta nhất định phải cố gắng hết sức tiêu diệt hết thảy tai họa ngầm…”

“Dù cho có phải bỏ ra một cái giá không nhỏ…”

Nghiên cứu viên già nghe thấy lời nói của ông ta, bỗng nhiên cảm thấy kinh hãi: “Ông Khúc, ông muốn làm gì vậy?”

Giáo chủ áo đen kia không trả lời, cũng chỉ trực diện nhìn về phía Lục Tân, không hề sợ hãi, chỉ cười một tiếng thật nhẹ:

“A, luôn có một số người không nhận biết rõ bản thân, luôn đặt nặng sự tức giận của bản thân lên hết thảy…”

“Nào ngờ, vì mục tiêu cuối cùng, cái gì cũng có thể bỏ qua…”

“Cậu bị lửa giận khống chế, nhưng tôi thậm chí có thể hiến tế bản thân mình cho lửa giận của cậu, đổi lấy sự nắm chắc còn lớn hơn thế…”

Rầm rầm…

Thời điểm thanh âm tự nói tự nghe này của ông ta vang lên, Lục Tân cũng đã xuyên qua chiến trường quỷ quái, lưu lại đất bùn khắp nơi.

Sau đó anh xuất hiện ở trước mặt giáo chủ áo đen, trên khuôn mặt là nụ cười dữ tợn.

Một khắc sau, những hạt màu đen trên toàn thân anh đồng thời run rẩy một cách kịch liệt, dẫn đến một sức mạnh du đãng cực kì kinh người, hung hăng đánh một quyền tới.

Ong…

Trên đỉnh đầu của giáo chủ áo đen chợt xuất hiện hình ảnh hư vô của một thiếu nữ tóc trắng trôi nổi, cô ấy lẳng lặng trong tư thế bao bọc.

Mái tóc màu trắng rủ xuống, bao bọc lấy giáo chủ áo đen ở bên trong.

Mà khi nắm đấm được bao bởi những hạt màu đen của Lục Tân đánh vào mái tóc trắng đang rủ xuống kia của cô, thanh âm ma sát giữa hai luồng sức mạnh kinh khủng xuất hiện.

Hai loại sức mạnh tinh thần có vẻ bề ngoài hoàn toàn bất đồng va chạm vào nhau sinh ra một loại thanh âm không chân thật, bén nhọn xù xì, khiến cho màng nhĩ của con người ta phải chịu sự đè ép khổng lồ, dường như muốn trực tiếp vỡ nát thành từng mảnh.

Trên bề mặt tiếp xúc hiện lên tầng tầng lớp lớp rung động, những vòng sáng to lớn bắt đầu lan truyền tầng tầng.

Dưới sự bảo vệ của cô ấy, giáo chủ áo đen mặt không cảm xúc nhìn vào Lục Tân.

“Ken két…”

Răng của Lục Tân cắn chặt như sắp vỡ nát.

Sức mạnh hư vô đỡ được một quyền đầu tiên của anh, đây vốn là chuyện ở trong dự liệu.

Trước đó anh đã dựa vào hiệu quả của một quyền đánh ra mà hiểu được nguyên lý của việc này, từ đó mà lựa chọn chạy trốn.

Thế nhưng vào lúc này đây, anh tựa như đã mất lý trí rồi.

Một quyền không được, vậy anh lại đánh thêm một quyền, lại một lần nữa đánh vào bên ngoài của sức mạnh hư vô.

Giáo chủ áo đen vẫn lạnh lùng nhìn anh, căn bản không chịu bất cứ tổn thương nào.

Từng quyền lại từng quyền, thêm một quyền nữa.

Lục Tân giống như là đã phát điên vậy, liên tục hướng vào không trung, không ngừng đánh ra những quả đấm của mình.

Có thể là nó không thể mang đến bất cứ thương tổn nào cho đối phương, nhưng sự tức giận của anh đang theo đó mà không ngừng góp nhặt, từng tầng từng tầng chồng điệp lên nhau cộng lại, khiến cho những hạt màu đen bên ngoài thân thể của anh như được tăng vọt, thậm chí mơ hồ biến thành một bóng người hư ảo.

Người kia hình thành ở trên đỉnh đầu của Lục Tân, điên cuồng cười lớn.

“Ta là thần linh…”

Có một thanh âm chỉ trong nháy mắt đã lan tràn ra khắp chiến trường: “Các người đã tạo ra mà…”

“Mà một thần linh như ta…”

“Muốn lật đổ những kẻ khốn khiếp như các ngươi…”

Thế nhưng so với trạng thái càng ngày càng mất kiểm soát, điên cuồng quá độ của Lục Tân, vị giáo chủ áo đen nằm dưới sự bảo hộ của thiếu nữ tóc trắng, nhìn như thể giây tiếp theo sẽ bị những nắm đấm mang theo những hạt màu đen đánh vào cơ thể bên này lại có vẻ tỉnh táo lạ thường.

Ông ta không những không để lộ vẻ kinh hoàng và hốt hoảng, thậm chí trên khuôn mặt ông ta còn lộ ra nụ người lạnh lẽo.

Ông ta nhìn Lục Tân bằng ánh mắt âm hiểm, không hề nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng.

“Nhanh lên nào, nhanh nữa lên…”

“Tới đây đi, tới đây…”

“Tức giận thêm nữa đi, tức giận thêm chút nữa…”

“Không phải là mày vẫn luôn thống hận bọn tao đến tận xương tủy sao? Tao đã ở ngay trước mặt mày rồi, tại sao quả đấm của mày lại mềm yếu đến thế nhỉ?”

“Có phải là mày luôn cảm thấy lửa giận của bản thân có thể giải quyết được tất cả hay không?”

“Không, lửa giận của mày, không đáng một xu!”

“Cả thế giới này, cho tới hiện tại sẽ không có một ai, một điều gì vì lửa giận của mày mà thay đổi…”

Những lời nói lạnh lẽo lần lượt tuôn ra từ miệng của ông ta.

Thậm chí có một số lời, ông ta vốn dĩ không cần nói ra, thì đã thông qua chính ánh mắt của ông ta, biểu cảm của ông ta mà truyền đến Lục Tân rồi.

Không ngừng một giây nào, sự khiêu khích ấy đã khiến cho lửa giận đạt đến mức cực đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận