Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1355: Tiếng cười xuyên qua thời gian (1)

Từ khi trăng máu bắt đầu.

Lần cuối cùng anh nhìn thấy cô Tiểu Lộc ở khoảng cách gần là hai tiếng đồng hồ trước.

Lúc đó đồng hồ trong mắt cô ấy đang là ba tiếng bảy phút bốn mươi hai giây, bây giờ cùng lắm chỉ còn hơn một tiếng đồng hồ.

Cho nên sau khi lặng lẽ ngồi canh chừng hai tiếng đồng hồ trong bốt bảo vệ, anh đi ra ngoài bốt bảo vệ, im lặng đứng trước cánh cửa sắt của cổng trường tiểu học, hút một điếu thuốc. Sau đó lại ném tàn thuốc xuống đất đạp lên, nhẹ nhàng thư giãn cơ thể, xoay người đi vào.

Anh đi thẳng đến phòng dạy học.

Đồng hồ sắp nhảy xuống đến số không, người thi hành của cô Tiểu Lộc cũng sắp xuất hiện.

Đương nhiên lúc này Lục Tân cũng muốn canh giữ bên người cô Tiểu Lộc lúc này.

Cho dù là đối với hôm nay mà nói thì cảm giác canh giữ ở bốt bảo vệ với canh giữ bên người cô Tiểu Lộc cũng không khác nhau là mấy.

Trong phòng học cực kỳ yên tĩnh, mấy đứa nhỏ đều đã được cô Tiểu Lộc sắp xếp trong một nhà trọ ở gần đường phía Tây thành phố, hơn nữa còn rất dặn dò, cho dù nghe thấy chuyện gì cũng không thể đi ra ngoài.

Cô ấy thì ở lại trong phòng làm việc trên tầng ba phía Đông.

Dường như là trong tiềm thức cố gắng để cho những đứa trẻ này giữ khoảng cách xa nhất với mình, nếu như có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không ảnh hưởng đến tụi nhỏ.

Nếu như không phải bởi vì chuyện hôm nay của Thanh Cảng, bản thân ở đây bị cặp mắt kia soi mói, áp lực cực lớn. Bất kỳ hỗn loạn gì cũng có thể xuất hiện, đợi ở bên ngoài trường tiểu học càng không an toàn, cô Tiểu Lộc cũng đã không sắp xếp cho bọn trẻ ở trong trường học.

Lục Tân im lặng đi lên lầu, tới trước phòng làm việc tầng ba, nhẹ nhàng gõ cửa.

Bên trong không có ai trả lời, Lục Tân tự động mở cửa. Đây là chìa khóa anh lấy được từ chỗ ông bảo vệ.

Trong phòng làm việc rất tối.

Trường tiểu học này vốn dĩ là được thay đổi từ một căn biệt thự. Phòng làm việc của cô Tiểu Lộc chính là thư phòng trước kia của chủ nhân căn biệt thự này.

Không gian rất lớn, bên trái bên phải đặt rất nhiều chiếc đèn khác nhau.

Nhưng hôm nay, cô Tiểu Lộc lại chỉ mở chiếc đèn đặt trên bàn đọc sách.

Cho nên phần lớn không gian trong phòng làm việc đều chìm trong bóng tối, chỉ có một chút ánh sáng ở phía trước người đang ngồi.

Cô ấy ngồi trên chiếc xe lăn, thay một bộ quần áo sạch sẽ, đầu cúi thấp, trên chân đắp một cái chăn mỏng.

Giống như trong phòng có hơi lạnh.

Thấy Lục Tân đi vào, cô ấy cũng không ngẩng đầu, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh bàn đọc sách.

Lục Tân đứng ở cửa một lúc, sau đó chậm rãi đi vào ngồi lên một cái ghế ngồi ở giữa phòng làm việc.

Chỗ này cách cô Tiểu Lộc không quá gần cũng không quá xa.

Sau đỏ hai người cũng không nói gì, chỉ im lặng ngồi, giữ vững khoảng cách này.

Lục Tân không có cách nào đến bên cạnh xem đồng hồ trong mắt cô Tiểu Lộc, nhưng anh đã tính toán thời gian đồng hồ hôm nay nhảy về số không, anh còn hơn một tiếng đồng hồ. Nói cái khác, thời gian người thi hành đến chắc là một tiếng đồng hồ sau.

Nhưng mỗi khi anh tiến tới gần cô Tiểu Lộc, đồng hồ trong mắt cô ấy sẽ tăng nhanh.

Nếu như tính toán như vậy, thời gian người thi hành đến cũng có thể diễn ra sớm hơn.

Nhưng cũng không có vấn đề gì. Tóm lại là, nếu sắp đến thì anh cũng không ngại gặp bọn họ trước một lúc.

“Lục Tân…”

Im lặng ngồi không biết bao lâu, yên tĩnh đến mức khiến cho người trong phòng làm việc có chút cảm giác bị đè nén.

Dường như cô Tiểu Lộc cũng không chịu nổi áp lực như vậy. Sau một thời gian trầm mặc rất lâu, cô ngẩng đầu gọi tên anh.

“Tôi đây…”

Lục Tân ngồi xuống ghế, mở miệng cười, nhẹ giọng trả lời.

“Anh thật là…”

Cô Tiểu Lộc hơi do dự một chút, nói tiếp: “Anh nhất định phải trông chừng tôi như thế này sao…”

“Anh không lo lắng bản thân mình phải gặp nguy hiểm sao…”

Lục Tân im lặng, mỉm cười với cô Tiểu Lộc, sau đó nói: “Tôi không sợ nguy hiểm.”

Cô Tiểu Lộc ngẩng đầu nhìn anh một cái, giống như từ nụ cười mỉm bình tĩnh trên mặt, thấy được một bóng dáng quen thuộc.

Điều này khiến cho cơ thể cô khẽ run, hơi ôm chặt chính mình.

Mãi một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, giống như cố gắng đè nén suy nghĩ của mình, run run nói: “Tôi biết anh là vì bảo vệ tôi…”

“Nhưng mà anh có từng nghĩ tới không, thật ra thì đây là điều mà tôi xứng đáng phải chịu…”

“Tôi phải chịu…”

Trong giọng nói của cô Tiểu Lộc, Lục Tân cảm nhận được suy nghĩ áy náy mãnh liệt.

Điều này khiến anh cảm giác hơi kỳ lạ.

Một lúc lâu sau mới nhẹ giọng hỏi: “Vậy tại sao cô không nói cho tôi, tại sao phải có suy nghĩ này…”

“Bởi vì…”

Đôi môi cô Tiểu Lộc khẽ run, vẻ mặt lại dần trở nên tuyệt vọng: “Có chuyện có thể không giống như anh nghĩ vậy. Có người cũng không tốt như anh nghĩ. Anh là một người hiền lành chân chính, bởi vì anh luôn nghĩ người khác cũng hiền lành lương thiện như vậy. Nhưng mà, có thể có những người, căn bản không xứng với hai chữ hiền lành này. Kể cả có giả bộ thế nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ luôn có những oan hồn đi theo sau, nhìn chăm chăm người ấy ở trong góc.”

Giọng nói của cô hơi kỳ lạ.

Cũng không biết tại sao, Lục Tân cảm nhận được, cảm giác hơi dựng tóc gáy.

Anh chợt ngẩng đầu, nhìn về phía ánh mắt của cô Tiểu Lộc.

Khoảng cách gần như vậy, Lục Tân thấy đồng hồ trong mắt cô đang giảm dần theo một tốc độ điên cuồng.

Anh đợi cô Tiểu Lộc tiếp tục kể chuyện, nhưng lại phát hiện cô lại lựa chọn im lặng.

Trên mặt cô tràn đầy vẻ xoắn xuýt, giống như là chìm trong một lựa chọn đau khổ nào đó, lời nói bị chặn ở cổ họng, không có cách nào nói ra được.

Đối với những người đang chờ đợi trả lời mà nói, đây là một loại cảm giác đau khổ không thể nào chịu được.

Nhưng Lục Tân cũng không sốt ruột.

Trải qua lần tập huấn liên quan tới tinh thần vẩn đục và dị biến cao cấp, anh đã học được rất nhiều những kiến thức mà trước giờ chưa từng biết tới.

Đối với những người tinh thần bị vẩn đục mà nói, anh có thói quen tôn trọng sự im lặng của bọn họ hơn.

Đối với người tinh thần bị vẩn đục, những người không biết luôn không hiểu được tại sao bọn họ lại đau khổ như vậy, lại xoắn xuýt như vậy. Lúc trong lòng có chuyện gì không hiểu tại sao không chịu nói ra, tại sao nhất định không cho phép người khác ngồi trên giường của bọn họ, cũng không hiểu rõ tại sao phải luôn chịu đựng một chuyện này hết lần này đến lần khác, không chịu được nhưng luôn để cho chuyện trở nên tệ hại hơn.

Giống như cô Tiểu Lộc rõ ràng có thể một câu nói ra hết những nghi ngờ của mình.

Nhưng Lục Tân biết, đối với những người tinh thần bị vẩn đục, những suy nghĩ khác thường hay xuất hiện mà nói, đây là một trạng thái bình thường.

Không phải vì cái gì, mà là vì không làm được.

Mỗi một hành động mà con người làm ra đều có suy luận với động lực chống đỡ ở sau lưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận