Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 873: Nhóm thí nghiệm đầu tiên – Hải Thượng quốc (1)

“Oa Oa đồng ý tham gia kế hoạch này.”

“Tôi tin tưởng Oa Oa nhất định sẽ có trách nhiệm với chuyện này, bảo vệ thành phố Thanh Cảng thật tốt.”

“Nhưng là người đứng giữa truyền lời, tôi có một yêu cầu muốn nói cho mọi người, đó là đừng coi thường Oa Oa, cô bé là một cô gái không giống những người khác, nếu Thanh Cảng là nơi mà cô bé đồng ý bảo vệ, thì cô bé sẽ làm tốt hơn bất kỳ ai khác…”

“Nhưng nếu Thanh Cảng không còn là nơi cô bé thích, có lẽ, cô bé sẽ bỏ đi.”

Sau khi về đến bộ phận thông quan đặc biệt, Lục Tân đã làm tròn bổn phận truyền đạt ý kiến của mình, những người nghiêm túc nghe anh nói có Giáo sư Bạch, Trần Tinh, giáo sư Trần Lập Thanh, Bộ trưởng Thẩm, và ông Tô, họ nghe rất nghiêm túc, không dám bỏ sót một chữ, thậm chí còn có hai người nhanh chóng lấy giấy bút ra viết liên tục.

“Bỏ đi?”

Nghe thấy câu cuối cùng của Lục Tân, sắc mặt mọi người đều trở nên cực kỳ nặng nề.

“Đúng vậy...”

Lục Tân nói: “Dù làm trong một công ty, người ta cũng có quyền lựa chọn có làm hay là nghỉ làm hay không mà…”

“Huống chi Oa Oa sắp đảm nhiệm một công việc quan trọng như vậy.”

“Thế mà còn không cho phép cô bé từ chức lúc không vui sao?”

Một đám người nghe anh nói mấy lời này thì ngơ ngác: Bọn tôi thật sự không suy nghĩ đến vấn đề từ chức này.

“Nếu như vậy thì tại sao cô bé vẫn luôn đồng ý bảo vệ Thanh Cảng?”

“Thanh Cảng làm gì sẽ khiến cô bé không thích?”

“Có thể nói cụ thể một chút không, về cuộc sống sinh hoạt, trật tự, hay là pháp luật...”

“Nếu như Thanh Cảng có chỗ nào làm cô bé bất mãn, vậy cô bé có đồng ý cho Thanh Cảng một cơ hội thay đổi không?”

“Bao nhiêu chuyện sẽ làm khiến cô bé thất vọng rồi bỏ đi?”

Giáo sư Trần Lập Thanh vừa há miệng đã hỏi liên tục, bao nhiêu câu hỏi đổ dồn lên người Lục Tân.

Thật ra đã làm Lục Tân ngây người, chớp mắt.

“Tôi nói những lời này chỉ là ý trên mặt chữ mà thôi...”

Đối diện với ánh mắt của những người gần như có thể quyết định đãi ngộ của mình ở Thanh Cảng, anh nỗ lực giải thích: “Vừa lòng, hay là có đồng ý bảo vệ hay không, trình độ nào mới hài lòng, hay đến mức nào mới thất vọng… Tôi biết mọi người đều muốn có một tiêu chuẩn cụ thể, nhưng mà chuyện này thật sự không có tiêu chuẩn, có lẽ Oa Oa cũng không có, nhưng mà tôi cần phải nói điều kiện này với mọi người.”

“Chuyện này...”

Nghe Lục Tân xong nói, rõ ràng giáo sư Trần đã có chút không cam lòng.

Thân là một nhà nghiên cứu, đương nhiên ông ta thích sự chuẩn xác, và số liệu đáng tin cậy hơn.

Thân là người phụ trách dự án có liên quan đến Oa Oa, thật ra sâu trong nội tâm ông ta có cảm giác rất mất mát.

… Bản thân ông ta nghiên cứu năng lực của Oa Oa nhiều năm như vậy, nhưng cuối cùng lại dựa vào một người có năng lực khác phản hồi lại nội tâm của Oa Oa.

“Ông Trần, đừng hỏi.”

Giáo sư Bạch ngăn cản giáo sư Trần Lập Thanh đang hỏi đến sạch bách, cười nói: “Bây giờ không cần hỏi nhiều như vậy, thật ra đơn binh đã truyền đạt rất chuẩn xác, kế hoạch Thiên Quốc của chúng ta không phải tạo ra máy móc, mà là hợp tác với người có năng lực, nguyên tố trung tâm của kế hoạch này là con người, đương nhiên chúng ta cũng phải chuẩn bị thật tốt để giao tiếp với họ, đây là điều mà rất khó để số liệu hóa.”

“Xem kế hoạch Thiên Quốc như một vị trí làm việc…”

Ông ta lặp lại một chút, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười: “Đây là một định nghĩa rất tốt.”

Nói rồi, ông ta vươn tay về phía Lục Tân, cười nói: “Cho dù đây là điều kiện của cậu, hay là điều kiện của Oa Oa thì chúng tôi đều sẽ đồng ý, Thanh Cảng phải đáng giá để Oa Oa bảo vệ, phải đáng giá để cô bé ở lại đây mãi mãi, nếu nơi này không đáng để cô bé bảo vệ thì cô bé có thể rời đi.”

Lục Tân tán thưởng nhìn Giáo sư Bạch một cái, sau đó vươn tay về phía ông ta, bắt tay.

Còn lắc lên lắc xuống.

Thì ra ông già này vẫn có thể nói được một vài lời nghe rất là cao cấp.

Thật ra nếu ngẫm nghĩ thật kỹ lại, thì đúng là vậy.

Lục Tân ngầm suy đoán có lẽ vì để người khác có cảm giác không hiểu đầu cua tai nheo mà ông ta đã lén luyện tập cách nói chuyện.

“Ông nghe hiểu à?”

Đứng cách đó không xa, đám người càng lúc càng túm tụm lại với nhau, Bộ trưởng Thẩm nhìn thoáng qua ông Tô cười tủm tỉm gật gù, khẽ hỏi.

“Không hiểu.”

Nụ cười trên mặt ông Tô không chút thay đổi, dùng một giọng nói cực nhỏ để trả lời.

Bộ trưởng Thẩm nhíu mày, nói: “Vậy ông còn cười hùa theo làm gì, chuyện quan trọng như thế này không phải nên nói kỹ càng tỉ mỉ chút sao?”

“Tôi cũng không hiểu rõ mấy chuyện khác lắm.”

Trên mặt ông Tô vẫn mang nụ cười hòa khí, vừa cười vừa nói: “Nhưng ông cũng biết đầu óc người có năng lực sẽ luôn có một chút vấn đề...”

“Nói số liệu cùng họ có ích gì, thái độ mới là quan trọng nhất...”

“Huống chi, ban đầu chúng ta chỉ lo sẽ có một người có dã tâm xen vào, tranh nhau muốn giành lấy cơ hội này...”

“Bây giờ lại trở thành họ miễn cưỡng, uốn gối phối hợp với chúng ta...”

“Chuyện này không phải rất bất ngờ, rất tốt sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận