Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 535: Tiếp tục công việc của bản thân (2)

"Đó là gì?"

Lục Tân đột ngột ngẩng đầu lên, đi tới mép hàng rào nhìn ra ngoài.

Trong nhà giam ở hai bên, cũng có người bị đánh thức, lẩm bẩm: "Tại sao những đứa trẻ cũng đưa đến nơi này?"

"Pằng pằng pằng…"

"Trò gì đây vậy?"

"Khốn kiếp..."

Đột nhiên, những tiếng la hét kinh hoàng và tiếng súng dữ dội vang lên từ bên ngoài.

Người trong cả nhà giam đều thức dậy, nhốn nháo bấu vào lan can quan sát.

"Sao còn nổ súng nữa?"

"Có người sợ đến khóc rồi?"

Trong tiếng bàn luận của một số người sợ hãi và hoảng sợ, sau khi Lục Tân trầm lặng một lúc, xương cốt phát ra tiếng răng rắc, chui ra khỏi lan can, sau đó men theo hành lang tìm kiếm ra bên ngoài. Khi đi đến trước cánh cửa đầu tiên thì thấy viên cảnh sát canh giữ bên ngoài không còn ở đó, cửa sắt khóa chặt, tiếng súng và tiếng la hét ở bên ngoài càng lúc càng nhiều, có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc bay đến.

Cửa sắt bị khóa, Lục Tân do dự một chút, rồi duỗi tay ra khoét.

Vị trí khóa cửa khóa trái, trực tiếp bị anh khoét một lỗ, sau đó mở cửa bước ra ngoài.

Vừa mới rẽ qua một ngã tư, thì thấy một vài viên cảnh sát đang la hét và bỏ chạy qua đây, đằng sau họ là mấy con quái vật mập mạp, máu me nhớp nháp đầy cơ thể đang chậm rãi di chuyển, trên thân mọc ra mấy các miệng, đang phát ra tiếng khóc của con nít.

"Đây là cái gì?"

Lục Tân nhíu mày thật chặt, cảm thấy những thứ này có phần giống với những tên điên ở giai đoạn hai mà anh nhìn thấy ở Thị trấn Bạch Đáp.

Có điều, những con quái vật này dường như không được ổn định.

"Đừng hoảng sợ!"

Anh vừa khẽ hét lên, vừa nâng quần lên để nghênh đón và thuận thế cầm lấy khẩu súng từ một trong những quản lý trại giam.

"Pằng pằng!"

Viên đạn bắn chính xác vào con quái vật, về mặt lý thuyết hẳn là vị trí của đầu, nổ tóe máu.

Tuy nhiên, đối mặt với con quái vật có phần giống bầy nhầy ở mức độ nào đó, những lỗ súng cấp độ này dường như không phải là phát chí mạng.

Chỉ là máu thịt bao phủ xuống, che lấp vết thương, thậm chí hồi phục như lúc đầu.

Sát thương của tia lửa đạn đối với nó cực kỳ có hạn.

Lục Tân nhìn xuống dưới chân mình, cái bóng dường như không thay đổi chút nào.

Anh nhớ tới ba mình không thích loại quái vật tanh hôi này, thậm chí có thể nói là ghét bỏ.

Thế là, anh hít một hơi thật sâu và quay đầu nhìn ra xung quanh.

Trong phòng phía trước có kê một cái bàn nhỏ ở giữa, trên bàn bày mấy món ăn cùng hai chai rượu, trên cửa sổ bên cạnh có treo một cái rèm cũ rách. Quản lý trại giam phía sau anh đã sợ đến hoảng hồn, lúc này đang chạy bạt mạng về phía cánh cửa nhỏ của buồng giam.

Cho dù con quái vật có di chuyển chậm đến đâu, cũng đã đến trước mặt mình, nó từ từ giơ tay lên quào về phía mình.

Lục Tân thở dài, cơ thể lắc một cái, tránh né cú quào của quái vật, sau đó anh nhấc chân, đạp vào đầu gối của quái vật, thân người nhảy lên cao rồi khuỵu đầu gối xuống, trực tiếp nện con quái quật giống như động vật thân mềm này xuống đất.

Đồng thời, anh giẫm một chân lên mình quái vật, dùng sức lao về bên trái, vươn tay kéo rèm xuống.

Thuận thế dùng rèm cuốn hai chai rượu trong phòng phía trước, sau đó anh dùng cánh tay kẹp lấy chai rượu, tay còn lại trực tiếp quấn rèm quanh thân quái vật đang ngã xuống, quấn liên tiếp mấy vòng, sau đó một tay nắm lấy chai rượu, dùng miệng cắn rớt nút chai, giơ hai chai rượu lên đổ ùng ục hết lên mình con quái vật.

Vứt chai rượu, anh lấy chiếc bật lửa nhựa màu xanh lá cây mà người quản lý trại giam đưa cho mình khi nãy.

"Bách" một tiếng, ngọn lửa phựt cháy lên cao.

Lục Tân đốt được một lúc không lâu, rượu này cháy rất chậm.

Anh đành phải mang ngọn lửa đến bên người con quái vật, dùng tay che, từ từ đốt rèm cửa sổ.

Lửa vừa cháy, nhờ có rượu cồn, “phựt” một tiếng cháy mạnh hơn, như ngọn đuốc đang cháy hừng hực.



Lùi lại vài bước, Lục Tân nói với quản lý trại giam: "Các anh tránh ở phía sau tôi, tôi sẽ bảo vệ các anh."

Các quản lý trại giam đang trong tình trạng hoảng loạn, nhìn thấy người đang kéo quần bước ra từ phòng giam này, người nào người nấy đều sững sờ tại chỗ. Đối mặt với nụ cười ấm áp của anh, có chút cảm giác rời rạc không thể nói thành lời, nhất thời không ai lên tiếng. Tất nhiên, càng không người nào đến lúc này còn chất vấn anh vấn đề vô vị như làm sao trốn ra được, nhân viên bị giam giữ không được trốn ra ngoài, vân vân...

Người quản lý trại giam bị anh cướp súng có chút ngần ngại, nhưng sau khi trở tay anh đã trả lại khẩu súng cho mình.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lục Tân chậm rãi bước ra ngoài, tiện thể giải quyết hai con quái vật đã thành hình và một con chưa hình thành.

Những con quái vật này có hình dạng đáng sợ và có cảm giác kinh dị kỳ lạ, nhưng cũng không khó đối phó.

Khi đi đến sảnh trước, anh cảm thấy mùi máu càng nồng nặc hơn. Nhìn ra ngoài qua ánh sáng yếu ớt, thì thấy trong màn mưa mù mịt lúc này, khắp nơi đều có thể nhìn thấy ngọn lửa bùng lên đột ngột, còn có tiếng khóc lóc của trẻ con thanh mảnh như kim.

"Đây là con quái vật thứ ba chưa từng xuất hiện ở quán trọ trước đây sao?"

"Nó đang làm gì vậy?"

Lục Tân nhíu mày, trong lòng có cảm giác khó chịu lạ thường.

"Hu..."

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng còi báo động kéo dài vang lên, từ mọi ngóc ngách bỗng chốc lan tràn đến toàn thành phố.

Âm thanh như vậy Lục Tân từng nghe thấy qua hai lần ở Thanh Cảng.

Mặc dù loại âm thanh này thường đại diện cho tai nạn, nguy hiểm và hỗn loạn, nhưng tâm trạng của Lục Tân đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Anh biết rằng điều này có nghĩa là nhân viên xử lý chuyên nghiệp của thành phố trung tâm sắp bước vào cuộc.

Quái vật và người có năng lực, hỗn loạn và trật tự, lại sắp xảy ra đụng độ quyết liệt lần nữa.

Mà bản thân vào lúc này...

Anh yên tâm bước trở về, gõ cửa dẫn vào trại giam.

Nếu đã có người đang làm công việc của họ, bản thân đương nhiên cũng nên tiếp tục làm việc mình nên làm.

Chịu giam giữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận