Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 217: Bóng hình màu đen

“Thùng thùng !”

“Thùng thùng !”

Âm thanh vừa nặng nề lại mạnh mẽ vang lên trên đường phố của Thị trấn Vui Vẻ điên cuồng này.

Dưới tình huống xung quanh mọc đầy cây ăn quả hình người, trong không khí vốn tràn ngập kiểu âm thanh ồn ào mà tán loạn, vô số âm thanh đan xen với tiếng nói nhảm, khiến cho phạm vi mấy chục mét xung quanh đều tràn ngập âm thanh không cao nhưng dị thường phức tạp mà lại làm lòng người phiền muộn, âm thanh khiến não đau đớn dữ dội, nhưng khi tiếng tim đập xuất hiện lại áp đảo tất cả âm thanh.

“Xì…”

Trên thân chính của cây ăn quả hình người mọc lên từ thi thể Tần Nhiên, mười sáu quả trái cây giống Tần Nhiên y như đúc vừa mới tỉnh dậy, lúc này đồng thời nhìn về phía trước, ánh mắt hoảng sợ rơi vào bóng đen phía sau Lục Tân.

Bọn họ nghe thấy, trong khoảnh khắc bóng đen kia xuất hiện, tiếng tim đập trong cơ thể Lục Tân liền áp đảo mọi thứ.

Giống như tất cả âm thanh xung quanh đều biến mất, chỉ còn tiếng tim đập kia mà thôi.

Sau đó, khi đôi mắt đỏ như máu của bóng đen kia mở ra, Lục Tân cũng chợt ngẩng đầu lên, mở mắt.

Đôi mắt anh cũng là một màu đỏ máu.

“A…”

Trên người Lục Tân đã mọc đầy vô số khuôn mặt, mà ở thời điểm bóng hình này xuất hiện, những gương mặt đó như thể cảm thấy hoảng sợ khác thường nào đó, cùng há mồm, phát ra tiếng thét thống khổ, biểu tình cũng càng kéo càng căng, sau đó bỗng nhiên nổ tung…

Lần lượt từng gương mặt đồng thời nổ tung, bắn tung tóe máu tươi xinh đẹp.

“Sao lại thế này?”

“Tại sao nó có thể đuổi chúng ta ra ngoài?”

Trên cây ăn quả hình người, tất cả Tần Nhiên đều hét lớn.

Vẻ mặt của từng người khác nhau, sợ hãi, kinh hoàng, nghi hoặc, nhìn thiếu niên trên người đầy vết thương trước mắt, bọn họ kêu to.

“Đó là ý chí của chúng ta!”

“Như bóng với hình, như dòi gần cốt…”

“Sao hắn làm được?”

“Có chuyện gì vậy, vừa rồi tôi còn kéo hàng trên đồng hoang…”

“Phế vật…”

Lục Tân cười lạnh, một đôi mắt đỏ máu giống như dã thú tham lam phát hiện con mồi.

Khóe miệng anh nhếch lên một góc độ quỷ dị, đầu lưỡi đỏ tươi liếm môi dưới, ánh mắt gắt gao nhìn về phía trước.

“Chưa có sự đồng ý của chủ nhân đã xông vào nhà người khác ăn trộm… Đều đáng chết!”

Khi anh thô lỗ mắng chửi, trên mặt lộ ra tia hưng phấn, ánh sáng màu đỏ trong mắt hiển nhiên cũng trở nên xinh đẹp.

Sau đó bóng hình của anh càng đậm đặc hơn, bởi vì vô số gương mặt sinh trưởng ở trên thân thể của mình đã bị vỡ vụn, cho nên thân thể trở nên máu thịt lẫn lộn, từng cục máu đen bị ép ra ngoài, tí tách tí tách nhỏ lên mặt đất, những dòng máu đen đó đều là mặt người lúc trước còn sót lại.

Gương mặt của những người đó đại biểu cho ý chí của Tần Nhiên.

Dựa vào những ý chí này có thể ảnh hưởng đến đối thủ, thậm chí khiến đối thủ biến thành chính mình.

Nhưng hôm nay, những gương mặt này bị căng đến vỡ ra, máu đen cũng bị ép ra.

Giống như có một người vô cùng để ý đến khu vực riêng tư, đuổi tất cả khách nhân không mời tự đến này ra ngoài.

Trước giết chết, lại đuổi ra!

Lục Tân bắt đầu chậm rãi lắc lư di chuyển thân thể của mình.

Thân thể đơn bạc của anh lảo đảo đi tới.

Trên miệng vết thương vẫn nhỏ máu như cũ, dấu chân đỏ tươi từng bước khắc lên mặt đất, giống như sẽ ngã xuống bất kỳ lúc nào.

Nhưng sau lưng anh lại có một bóng đen rất lớn đứng đó.

Bóng hình kia như thể thật sự tồn tại, lại giống như hư ảo, nhìn kỹ lại thì có thể phát hiện bóng hình kia càng giống như một loại khúc xạ của sức mạnh tinh thần, cho nên cấu tạo ra hư ảnh, có điều, mật độ của sức mạnh tinh thần kia cực cao, cho nên có vẻ rất chân thật.

“A…”

Khi Lục Tân bắt đầu di chuyển, những thứ sinh trưởng xung quanh anh, mặc dù lúc trước bị Tần Nhiên lây nhiễm, nhưng bởi vì báo thù thành công, cho nên không có trở thành một phần của Tần Nhiên. Thay vào đó, những cư dân của Thị trấn Vui Vẻ đơn độc biến thành một gốc cây ăn quả hình người loại nhỏ, bắt đầu cùng phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ, một loạt những nhánh cây máu thịt quỷ dị cao hơn hai mét cùng lao về phía Lục Tân.

Bọn họ hiển nhiên không thông minh như phần thân chính của cây ăn quả hình người Tần Nhiên, có được ký ức, còn có thể tự hỏi.

Cho nên bọn họ chỉ cảm nhận được uy hiếp, cũng chủ động tiến công giống như nguồn lây nhiễm thật sự.

“Xoạt !” “Xoạt !” “Xoạt !”

Từng cây dây leo, trên cùng đều là một quả trái cây hình người, chúng nó khép mở, co rút lại tứ chi cùng đầu của mình, giống như một bàn tay năm ngón, trên mặt mang theo một biểu tình mê mang nhưng lại cuồng nhiệt, đồng thời nhào về phía chính giữa Lục Tân.

Giống như một đám bóng người màu đen tạo thành lưới lớn, trực tiếp nhấn chìm Lục Tân ở trong đó.

Đối diện với một gốc cây ăn quả hình người cao tới bảy tám mét kia, tất cả Tần Nhiên đều lộ ra biểu tình kích động chờ mong.

“Rắc…”

So với hơn ba mươi cây ăn quả hình người loại nhỏ cao hai mét này thì dáng người gầy gò chưa đến 1 mét 8 của Lục Tân trông có vẻ có hơi thấp bé, hơn nữa “trái cây hình người” vung vẩy xúc tua không khác lắm so với người bình thường, cho nên trong nháy mắt khi chúng nó nhào tới, Lục Tân đã bị bọn chúng bao lấy, một đám ôm ấp, cứ như vậy mà đan chéo chồng lên nhau, ôm lấy Lục Tân.

Tứ chi và đầu giống như năm ngón tay, đang dùng sức siết chặt.

Miệng trên đỉnh đầu cũng đang cố gắng mở to, khóe miệng nhếch đến mang tai, sau đó hung hăng cắn xuống.

Lục Tân bị nhiều quái vật bao vây như vậy, lại không có một chút phản ứng khác thường nào cả.

Anh chỉ nhìn bằng đôi mắt đỏ bừng kia, bởi vì phẫn nộ, màu đỏ trong mắt càng đậm lên, bóng đen trên người càng thêm rõ ràng mà dày đặc, bóng đen phía sau trông thì bình tĩnh ổn định, nhưng ở nơi rất nhỏ lại giống như nước sôi, đang mạnh mẽ run rẩy cùng lắc lư.

Sau đó Lục Tân vươn hai tay, trực tiếp bắt lấy hai chiếc cơ quan hình người bên cạnh, dùng sức kéo chúng nó từ trên người mình xuống.

Ở vị trí mà lòng bàn tay anh bắt lấy chúng nó, có thể nhìn thấy hai chiếc cơ quan hình người kia bắt đầu trở nên vặn vẹo yếu ớt, các bóng đen phía sau Lục Tân giống như nước chảy, chúng nó thông qua bàn tay của Lục Tân, chảy tới hai chiếc cơ quan hình người đó.

Mà những cơ quan hình người này, khi bị bóng đen tiếp xúc đã bắt đầu giãy giụa kịch liệt, phát ra tiếng gào rống thống khổ.

Không chỉ có chúng nó, bởi vì không gian quá nhỏ, cho nên những cơ quan hình người này ít nhiều đều có sự tiếp xúc nhất định với nhau, khi hai chiếc cơ quan hình người bị Lục Tân bắt được chịu ảnh hưởng từ bóng đen phía sau, ảnh hưởng đó cũng lan đến những cơ quan hình người khác.

Bốn năm chiếc cơ quan hình người bắt đầu thống khổ thét chói tai, hơn nữa số lượng vẫn còn đang tăng lên.

Giống như trên người Lục Tân có dòng điện cực mạnh, đang nhanh chóng lan ra bên ngoài không ngừng.

“Ha ha ha ha…”

Lục Tân hưởng thụ những tiếng kêu vừa sắc bén mà lại thống khổ của những cơ quan hình người này, trong miệng phát ra tiếng cười trống rỗng mà khô khốc.

Sau đó trên mặt anh lộ ra biểu tình hưng phấn, đưa một bàn tay đến bên miệng, há miệng hung hăng cắn xuống…

“Rặt…”

Cái âm thanh thanh thúy đó mang theo một loại sợ hãi khác.

“Phụt…”

Nhưng giây tiếp theo, Lục Tân lập tức phun ra thứ mà mình cắn đứt, hơn nữa vẻ mặt còn trở nên vô cùng phẫn nộ:

“Nhỏ yếu, đáng thương, tụi bây thậm chí còn không ngon…”

Anh càng nói càng giận, giống như bị mùi vị này phá hỏng tâm trạng rất nhiều, giơ đôi tay lên cao cao, sau đó hung hăng đập xuống dưới.

“Rắc…”

Trên nền xi măng cứng rắn của Thị trấn Vui Vẻ đã bị anh đập ra một cái hố sâu giống như mạng nhện.

Bóng đen phía sau cũng theo động tác của đôi tay anh đập xuống, nhấc lên phía trước, sau đó hung hăng ghìm xuống.

Sức mạnh hỗn loạn mà ầm ĩ lấy cái hố to này làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Hai cây ăn quả hình người bị anh nắm trong tay, hơn nữa còn bị đập xuống đất, trong nháy mắt đã vỡ thành bột mịn, mà cây ăn quả hình người đang hét chói tai cũng bị ảnh hưởng bởi sức mạnh vừa rồi của bóng đen kia, theo động tác của anh mà hung hăng va chạm trên mặt đất, bị quét trúng bởi làn sóng xung kích phát ta từ trên mặt đất vỡ vụn giống như mạng nhện, thân thể trở nên vặn vẹo, sau đó bị nghiền từng tấc một.

Đó là nghiền nát chân chính.

Mất đi tất cả cơ sở thành hình, cùng với mọi hoạt tính làm người hoặc thể tinh thần.

“Ha ha ha ha…”

Trong miệng Lục Tân lại phát ra tiếng cười trống rỗng mà khô cằn lần nữa. Loại tiếng cười này giống như có năng lực cộng hưởng quái dị nào đó, vách tường xung quanh, hòn đá nhỏ trên mặt đất đều khẽ chấn động, dường như bị ảnh hưởng bởi tiếng cười của anh.

Ở trong tiếng gầm rống tức giận hoàn toàn không kìm nén bản thân, Lục Tân có vẻ hơi điên cuồng cùng hưng phấn khác thường.

Anh nhìn về phía hơn một nửa cây ăn quả hình người còn sót lại chưa bị tiêu diệt hết, nhưng cũng đã bị vặn vẹo mà kêu to.

Sau đó anh cùng bóng hình phía sau mình đồng thời nhào ra phía bên ngoài.

“Mấy tên phế vật đó có giá trị duy nhất chính là lúc bị tiêu diệt, tiếng kêu thảm thiết khá dễ nghe…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận