Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 269: Tòa nhà điên cuồng (1)

Còn nhớ hồi ra khỏi thành phố tìm đoàn kỵ sĩ lần đó, mẹ dường như có năng lực trực tiếp xác định vị trí của đối phương.

Sau khi tâm tình nới lỏng, hình bóng tao nhã của mẹ Lục Tân hiện lên trong tâm trí anh.

Dần dần, anh ngày càng trở nên điềm đạm hơn.

Sau đó, anh cảm thấy bản thân nhìn thế giới như đột nhiên trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Không phải loại rõ ràng trong tầm mắt mà ngược lại giống như tâm linh hơn, khi anh nhìn đến mấy người bảo vệ ở hai cổng, cảm giác thấy họ như trở nên mỏng manh trong suốt, và bản thân có thể cảm nhận được ý nghĩ trong tâm trí của hai người họ...

Giống như là vừa nhìn đã biết, họ đang thảo luận về vấn đề điện áp trong khu chung cư này lại không ổn định.

Một người như vậy, tất nhiên là an toàn.

Sau đó Lục Tân lại nhìn xung quanh, trong tòa nhà nhỏ bên cạnh, rất nhiều người đang ngủ say, tâm trạng phức tạp và mờ mịt, mỗi người đều có những suy nghĩ và cảm nhận khác nhau, màu sắc của họ hòa quyện vào nhau tạo thành một đại dương rực rỡ.

Lúc này, mọi thứ xung quanh dường như đã thay đổi trong mắt Lục Tân.

Anh có thể nhìn thấy các linh hồn xung quanh mình, mà những linh hồn này lại có nhiều màu sắc khác nhau.

Hoặc nói, dùng màu sắc để hình dung là không hề chính xác.

Màu sắc này hẳn là một hình ảnh mà não bộ phản hồi đến bản thân, để bản thân hiểu được.

Những gì bản thân nhìn thấy cũng không phải là màu sắc, mà là "trạng thái" của linh hồn. Bản thân có thể thông qua các loại màu sắc khác nhau, dễ dàng phân biệt được những linh hồn này đang trong trạng thái yên lòng hay cáu kỉnh, phấn khích hay ủ rũ, hoặc là, lo lắng hay một loại uất ức nào đó?

Lẽ nào đây là dáng vẻ mà thường ngày mẹ nhìn thế giới này?

Đây là lần đầu tiên Lục Tân gượng ép dùng năng lực của mẹ, bởi vì dù sao mẹ cũng không giống với em gái, Lục Tân cũng không tìm đến mượn năng lực của bà, lúc bình thường khi cần bà giúp đỡ, cũng đều là bà chủ động xuất hiện, đồng thời trực tiếp giúp đỡ mình.

Trong chốc lát bỗng có vô số linh hồn cùng nhiều màu sắc khác nhau lao vào trong tầm mắt, khiến Lục Tân khó mà tiêu hóa.

Nhưng ngay sau đó anh đã hiểu được điểm chính.

Mục tiêu chính của bản thân bây giờ không phải là phân tích năng lực, mà là tìm ra kẻ điều khiển con quái vật tinh thần.

Thế là, anh vực dậy tinh thần, nhìn ra xung quanh.

Sàn và tường xung quanh dường như đã biến thành một vật thể mờ đen, nửa trong suốt vào lúc này.

Lục Tân có thể nhìn thấy linh hồn phía sau họ.

Hơn nữa, Lục Tân rất chắc chắn rằng chỉ cần bản thân nhìn thấy người điều khiển con quái vật tinh thần, thì anh nhất định có thể phân biệt được hắn ta với những cư dân khác trong khu chung cư này.

Linh hồn của người thường và người có năng lực là khác nhau, hơn nữa linh hồn của người có năng lực đang sử dụng năng lực hẳn cũng khác với linh hồn của người có năng lực thông thường, chỉ cần hắn ta đang ở quanh đây, bản thân anh nhất định có thể phát hiện...

... Với suy nghĩ này, trái tim của Lục Tân hơi chùng xuống.

Anh không tìm thấy người điều khiển con quái vật tinh thần.

Và đồng thời anh cũng chắc chắn, không phải vì mình không tìm thấy, mà bởi vì vốn dĩ không có người này.

Phán đoán của Tửu Quỷ đã sai.

Nghĩ đến đây, Lục Tân lập tức quay đầu lao thẳng tới nhà của Tửu Quỷ.

Nếu người điều khiển những con quái vật tinh thần hoàn toàn không có ở đây, vậy thì chỉ có một cách để tìm chúng.

Khi năng lực của mẹ cũng không thể tìm thấy chúng, thì dùng cách của ba:

Trực tiếp bắt lấy hai con quái vật tinh thần và tra hỏi chúng đến bằng cách nào...

... Chỉ là, làm sao mình mới có thể giống ba hơn?

Lục Tân có thể khiến bản thân giống em gái hơn, như vậy để có thể mượn năng lực của em gái trong trường hợp cô không có ở cạnh, cũng có thể nghĩ đến dáng vẻ bình thường của mẹ, sau đó mượn năng lực của bà. Nhưng mà, làm sao có thể mượn năng lực của ba đây?

Tính cách của bản thân và ba chênh lệch quá xa.

Cho dù bản thân muốn bắt chước ông, cũng sẽ không học được bản chất...

Vừa nghĩ vấn đề này, Lục Tân vừa sải bước vọt tới trước, mà còn càng chạy càng nhanh.

Chẳng bao lâu, anh đã đến tầng dưới nhà của Tửu Quỷ.

Ngẩng đầu nhìn lên, Lục Tân cảm thấy đau đầu, tai nổ vang, cảm giác giống như bị một đống tín hiệu ti vi nhiễu loạn ảnh hưởng.

Tuy nhiên, cảm giác này chỉ khiến anh choáng váng trong giây lát, sau đó anh đã tỉnh táo lại và sải bước lao vào hành lang.

Tuy rằng có thể trèo tường, nhưng suy cho cùng em gái không có ở bên, bản thân Lục Tân vẫn cảm thấy có chút không quen khi sử dụng năng lực của cô, lúc nãy leo từ phía trên xuống đã sợ đến chân có chút mềm nhũn, quả thực có chút mâu thuẫn.

Thêm vào đó, nghe Tửu Quỷ vừa nói, những con quái vật này sẽ tìm từ bên dưới lên, vì vậy có thể bản thân sẽ chạm trán với chúng trước.

Lục Tân bước nhanh vào hành lang, chưa kịp bấm thang máy, anh đã định lao lên từ cầu thang.

Nhưng vừa cất bước, anh chợt sững người nhìn thấy một bóng đen trước mặt.

Nhìn kỹ lại, bóng người trong bóng tối càng hiện rõ, chỉ thấy bà đang run rẩy đứng trong hành lang, ánh mắt lạnh lùng.

Lục Tân giật mình: "Bà Vương?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận