Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1627: Người phản bội Thanh Cảng (2)

“Cuối cùng cũng trở về Thanh Cảng.”

Lúc chiếc xe jeep đi qua cây cầu treo bằng sắt thép tiến vào bên trong cao tường của Thanh Cảng, đám người Lục Tân được sự hộ tống của Trần Tinh leo thẳng lên một con tàu cao tốc được dọn dẹp sạch sẽ, đi thẳng tới chủ thành. Mặc dù trong lòng ai cũng có tâm sự, nhưng Lục Tân vẫn mơ hồ nhìn ra được tâm tình trập trùng của Số Năm và Số Ba, ánh mắt bọn họ nhìn xuyên qua cửa xe, ngắm nhìn tòa thành có vẻ cũ kỹ nhưng lại đang dần chuyển mình lên thành thị.

Tất cả mọi người đều lớn lên ở cô nhi viện Trăng Máu.

Đối với mọi người mà nói, Thanh Cảng đều có một chút ý nghĩa đặc biệt đối với sinh mệnh của bản thân.

Con tàu cao tốc kia đi vào chủ thành, mọi người đều được xuống ở một trạm đặc biệt.

Sau đó lại được một đội nhân viên bảo an do Trần Tinh sắp xếp hộ tống di chuyển tới một tòa nhà cao tầng không có điểm gì đặc biệt.

Trên đường đi, trong lúc Lục Tân lơ đãng nhìn qua lại phát hiện, toàn bộ thành chính đã mơ hồ trở nên khẩn trương.

Mặc dù không có một chút đặc điểm biến hóa nào, nhưng pháo đã được kéo ra, khắp các con đường trên thành phố đều có xe vũ trang canh giữ.

Thậm chí pháo điện từ trên tường cũng đã lệch góc.

Tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể di chuyển họng pháo, bắn vào phía bên trong Thanh Cảng.

Chút biến hóa rất nhỏ này làm cho toàn bộ chủ thành Thanh Cảng đều bước vào một trạng thái phòng bị khẩn trương.

Trong lúc đó, Số Năm như nghĩ đến gì đó, nhìn về phía Lục Tân rồi làm ra một biểu cảm hài hước.

Nhưng Lục Tân cũng chỉ gật đầu nhẹ một cái, ra hiệu rằng cô không phải lo lắng gì cả.

Sau khi vào trong tòa nhà cao tầng kia, tất cả nhân viên bảo an đều ở dưới tầng để đề phòng.

Trần Tinh đưa theo đám người Lục Tân đi thẳng vào lối đi dành cho phòng cháy chữa cháy, không đi thang máy, đi lên đến vị trí tầng bảy.

Mở cửa ra, rồi đi vào một căn phòng rộng rãi nhưng trống trải.

Trong căn phòng, chỉ có ba người đang ngồi.

Một người là Tô tiên sinh, một người đàn ông khác đang mặc âu phục màu xám đậm, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.

Mà ở phía sau người đàn ông này là một người mặc áo khoác màu đen, nhìn qua thì có vẻ là thư ký của người đàn ông này.

Sau khi Tô tiên sinh nhìn thấy Lục Tân đến thì hơi hơi gật đầu, chứ cũng không mở miệng chào hỏi.

Có thể thấy, ông ta có vẻ hơi nóng, trên trán còn có mồ hôi chảy.

Nhưng mà đây cũng thực sự là làm khó ông ta, một người nghiêm cẩn như ông ta lại dám tự mình đi đến chỗ nguy hiểm như thế này.

“Đơn binh tiên sinh, tôi họ Trương.”

Người đàn ông mặc tây trang màu xám đậm kia nhìn thấy Lục Tân bước vào thì đứng dậy, nhìn về phía Lục Tân gật đầu nhẹ.

Bởi vì khoảng cách quá xa nên cũng không làm hành động bắt tay, thế là Lục Tân cũng nhìn hắn ta rồi gật đầu nhẹ, mặc dù chưa từng trực tiếp gặp mặt người này, nhưng thấy hắn ta giới thiệu cách đặc biệt như vậy thì cũng ít nhiều đoán được thân phận của người này.

Ở Thanh Cảng, người lấy dòng họ mình ra để giới thiệu cũng chỉ có mấy vị tiên sinh ở tầng cao nhất.

Thân là thành viên của cục làm sạch ô nhiễm Thanh Cảng thì người mà Lục Tân tiếp xúc nhiều nhất chính là Tô tiên sinh.

Nhưng ở Thanh Cảng, còn có mấy vị tiên sinh nữa.

Bọn họ đều cùng cấp bậc với Tô tiên sinh, đều nắm giữ trong tay vận mệnh của toàn bộ người dân Thanh Cảng.

Trước mắt, vị họ Trương này là người nắm giữ hệ thống cảnh vệ và hệ thống bảo an của Thanh Cảng.

Nghiêm ngặt mà nói, đến bộ trưởng Thẩm cũng là người của hắn ta.

“Chuyện các người xin điều tra, đến bây giờ đã có kết quả.”

Để không mất thời gian, sau khi chào hỏi với Lục Tân xong, vị Trương tiên sinh đã gật đầu.

Người đàn ông phía sau đã đem phần tài liệu văn bản đã chuẩn bị từ trước đến.

Hắn ta nhìn cũng không nhìn, để phần văn kiên này lên mặt bàn, nhẹ nhàng đẩy một cái, phàn văn kiện này lướt trên mặt bàn qua bên kia.

Vừa lúc dừng lại trước mặt Lục Tân, cách mép bàn 10 xăng-ti-mét.

Thế nhưng Trần Tinh không đợi cho Lục Tân đưa tay ra cầm lấy mà đã nhanh tay cầm tập tài liệu kia lên.

Sau khi mở ra, nhìn lướt qua thật nhanh rồi gập lại, ném vào thùng rác bên cạnh bàn.

“Như này vẫn không đủ.”

“Bạch.”

Hành động của Trần Tinh làm cho vị Trương tiên sinh và Tô tiên sinh đều kinh ngạc, mơ hồ.

Trên trán Trương tiên sinh thấp thoáng một nét giận giữ, lạnh lùng nói: “Tổ trưởng Trần, xin hãy chú ý cách cư xử của bản thân.”

“Trương tiên sinh.”

Trần Tinh nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn ta, giọng nói rất lãnh đạm:

“Bây giờ không phải là lúc để cho anh lên giọng, người mà anh phải đối mặt bây giờ cũng không phải là người mà anh có thể lên giọng.”

“Cho nên, trong thời gian ngắn nhất, anh nên điều chỉnh lại thái độ của bản thân, lấy thái độ chân thành nhất rồi chúng ta nói chuyện.”

“Hiện tại, tôi đại diện cho Đặc Thanh Bộ, là giáo sư Bạch và tất cả mọi người của Đặc Thanh Bộ ủy thác cho tôi đến xử lý chuyện này.”

“Anh có biết tại sao giáo sư Bạch lại không tự mình đến đây không?”

Giọng nói của cô ta càng ngày càng thờ ơ: “Bởi vì ông ấy cảm giác được, chuyện này cũng không chỉ thảo luận như vậy là xong.”

“Vấn đề ở đây không phải là tìm xem ai đang hãm hại ai, mà vấn đề ở đây là, có người đang phản bội Thanh Cảng.”

“Đã đến mức độ này rồi, anh còn nghĩ là tìm mấy con dê thế tội là có thể cho qua?”

“Có thể…”

Vị Trương tiên sinh bị Trần Tinh dùng thái độ hùng hổ, dọa người nói chuyện thì có chút khẩn trương.

Cho dù phía sau hắn ta có người đàn ông thần bí kia, cùng với thân phận của hắn ta thì cũng không thể nào đem đến cảm giác an toàn cho hắn ta.

Hắn ta im lặng một chút, sau đó có chút bối rối mà nói: “Nhưng dù sao chúng ta vẫn phải tuân theo quy tắc và luật pháp của chúng ta để làm việc mà, đúng không?”

“Cho dù là điều tra như vậy, cũng không được vi phạm.”

“Kết quả tôi vừa đưa cho cô là kết quả dựa theo điều lệ điều tra nghiêm ngặt, dùng hiệu suất cao nhất để điều tra ra..”

“Quy tắc…”

Lục Tân khẽ nhíu mày một cái.

‘Tôi tin tưởng anh đúng là dựa theo quy định điều tra nghiêm ngặt để đưa ra kết quả này.”

Trần Tinh trực tiếp nhìn sang phía Trương tiên sinh, giọng nói thoáng chậm lại: “Nhưng tôi cũng có lòng tin rằng, người kia có năng lực chặt đứt tất cả manh mối, cho nên, thay vì ở đây tranh cãi về chuyện của hắn ta, tại sao chúng ta lại không đi tìm nói chuyện trực tiếp?”

“Dù sao…”

Cô ta quay đầu nhìn về chiếc va li xách tay màu đen trong tay Lục Tân, trong giọng nói chứa sự tự tin.

“Không chỉ có anh điều tra, chúng tôi cũng đang điều tra.”

“Hắn ta có khả năng thông qua những quy tắc của Thanh Cảng, để giữ lại những manh mối quan trọng, làm cho chúng ta không điều tra đến hắn được.”

“Nhưng anh cũng biết, người của Đặc Thanh Bộ chúng tôi cũng am hiểu một chút về mấy trò vặt, chúng tôi cũng có thể sử dụng một số phương pháp không bình thường để nâng cao hiệu suất, lấy được chứng cứ chính xác. Anh cảm thấy, tôi có nên trực tiếp tiết lộ chứng cứ này không?’

“Có lẽ, đi thẳng vào tòa án, công khai bằng chứng trước mặt toàn bộ người Thanh Cảng hay không?”

“Cái này…”

Ánh mắt của Trần Tinh, thậm chí là ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào chiếc va li xách tay màu đen trên tay Lục Tân.

“Trong chiếc va li kia cất giữ thứ gì?”

Bầu không khí trong căn phòng này bỗng trở lên khẩn trương.

Để ý kỹ còn có thể thấy những sợi lông tơ trên người còn dựng đứng hết cả lên, nhẹ nhàng lay động.

Tầm mắt của Trương tiên sinh nhìn gắt gao vào chiếc va li trên tay Lục Tân.

Tựa hồ như hắn ta muốn để cho Lục Tân nói ra chứng cứ, thế nhưng nhìn đến thái độ của Trần Tinh, và sự áp bách tỏa ra từ trên người Lục Tân và mấy người xung quanh, hắn ta vẫn không có lòng tin. Dù sao thì hắn ta cũng hiểu rõ, chuyện này, bản thân hắn cũng không thể tham dự vào.

Nhất là dưới tình huống Đặc Thanh Bộ đã lấy được chứng cứ.

Từ từ, hắn ta chán nản, ngã ngồi trên ghế, phất phất tay: “Các người đi đi, hắn ta đang chờ các người rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận