Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1102: Trưởng phòng Lục ai gặp cũng thương (1)

Có thể là vì lý do lâu lắm rồi không trở về nhà, giấc ngủ này của Lục Tân cực kỳ sâu cực kỳ ngon, cũng không mơ thấy cái gì cả.

Cũng không biết là có người nào đã tới hay không.

Sáng sớm hôm sau, chất lượng giấc ngủ tốt khiến cho tâm trạng của anh vô cùng sung sướng, cứ như thế mà giống như rất nhiều những buổi sáng của rất nhiều năm trước vậy, đúng bảy giờ ba mươi phút anh sẽ rời giường, đánh răng rửa mặt, sau đó thì nấu một nồi mì cùng với đồ hộp còn dư lại, vui vui vẻ vẻ mà dùng bữa sáng cùng với cha và em gái mình. Đến lúc ăn xong mới đi thay một bộ quần áo khác, tinh thần phấn chấn mà đi xuống lầu, sau đó chọn ra một từ ba chiếc xe đang đỗ dưới nhà.

Chậc chậc.

Chọn một chiếc xe để lái…

Cho dù là mấy chiếc xe của mình cũng không khác biệt bao nhiêu, nhưng cái cảm giác chọn một chiếc xe từ trong ba chiếc để lái thực sự quá tuyệt!

Chuyện này cũng giống như đang tuyển phi vậy.

Đương nhiên, ba vị phi tử của mình lớn lên trông rất giống nhau, nhưng thế thì có sao đâu chứ?

Không phải đều là phi tử sao?

Vỗ vỗ tay lái, đeo kính râm lên, khép bản che nắng một chút, làm ra dáng vẻ của một tài xế lâu năm.

Vui vui vẻ vẻ đi làm, trong cốp xe anh còn không quên đặt một thùng đậu hũ thúi, cùng với mấy két bia mặn nữa.

Đây đều là những đặc sản nổi bật anh mang về từ thành phố Hắc Chiểu, người tóc bạc đã dặn dò riêng anh mang về cho đồng nghiệp nếm thử, cũng là để mở rộng nguồn tiêu thụ sang Thanh Cảng bên này.

Ngày hôm qua khi trở về, Lục Tân cũng đã nhiệt tình đặt lại một thùng lớn trong bộ phận thông quan đặc biệt cho đám người Trần Tinh dùng thử.

Mà một rương trong cốp xe anh lúc này là đặc biệt mang đến cho đồng nghiệp phòng mình nếm thử.

Dù sao thì sau khi trải qua biết bao nhiêu là chuyện ở thành phố Hắc Chiểu, Lục Tân bỗng nhiên cảm giác bản thân mình đã nghĩ thông suốt rồi.

Trước kia bản thân anh thực sự có chút vụng về, không hiểu cách làm người, khó trách ở trong công ty vẫn luôn không thể thăng tiến, không được yêu quý.

Hiện tại thì không giống như thế nữa, ít nhất thì bản thân anh cũng đã hiểu được, giữa các đồng nghiệp với nhau bắt buộc phải có chút gì đó giao lưu tình cảm.

Ví dụ như anh đi công tác một chuyến ở thành phố Hắc Chiểu lần này, khi trở về cũng nên mang cho đồng nghiệp một ít đặc sản.

Sau khi anh đỗ con xe việt dã của mình vào bãi đỗ xe của công ty, Lục Tân nhanh chóng ôm thùng đậu hũ thúi kia chậm rãi đi lên tầng.

“Rầm…”

Khi anh bước vào trong văn phòng, các đồng nghiệp vốn dĩ đang cực kỳ sôi nổi bỗng trở nên lặng như tờ, cả một đám người ném ánh mắt kinh ngạc về phía anh.

Sau tất cả, mọi người đều tăng vọt nhiệt tình, các đồng nghiệp đều nhanh chóng niềm nở mà đi lên đón chào Lục Tân.

“Ai nha, trưởng phòng Lục, anh về rồi đó sao?”

“Anh Tiểu Lục, trong khoảng thời gian này anh đã đi làm gì vậy?”

Có một số đồng nghiệp nam đi lên niềm nở chào đón, kêu “Trưởng phòng Lục”, giúp anh đỡ lấy thùng đồ trên tay, có vị đồng nghiệp nữ tiện tay đưa luôn quả táo cho anh, có một vài người trước đó vẫn luôn đi theo Lục Tân làm hạng mục, hiện tại liếc mắt nhìn nhau, đều bắt đầu lặng lẽ nhét tiền vào bên trong phong bì…

Lục Tân thật sự cảm thấy rất vui mừng, trong khoảng thời gian này bản thân anh thực sự rất ít ngây ngốc ở trong công ty, vậy mà nhân duyên với mọi người lại càng ngày càng tốt.

Đại khái là vì nguyên nhân mấy người đồng nghiệp này thấy anh trước sau vẫn chưa bị phòng Cảnh vệ bắt đi, cũng không có bị công ty khai trừ, cũng không có bị đám xã hội đen đánh chết trong lúc lăn lộn đối chiến, ngược lại địa vị ở trong công ty còn càng ngày càng cao, quan hệ với cấp trên cũng càng ngày càng tốt, bọn họ cũng đã chấp nhận số mệnh rồi.

“Ai dô ây, cuối cùng cậu cũng đã trở lại rồi…”

Nghe được tin tức, giám đốc Lưu cũng nhanh chóng phóng một mạch từ trong phòng làm việc ra, vẻ mặt kích động……

“Trưởng phòng Lục, cậu không biết đâu, những ngày cậu không có ở đây ấy, tiến độ công việc của công ty chúng ta, quả thực là mỗi ngày trôi qua lại kém hơn một ngày…”

Lục Tân cũng có chút cảm thấy vui mừng ngoài ý muốn, tầm quan trọng của anh ở trong công ty đã đạt tới hẳn trình độ này rồi hay sao?

“Cậu xin nghỉ, tổng giám đốc Tiêu cũng không tới, tổng giám đốc Tiêu không tới, rất nhiều hạng mục quan trọng đều không tới lượt công ty của chúng ta, cho nên mỗi một ngày tôi đều trông sao đếm trăng mong cho cậu quay trở lại, tổng giám đốc Tiêu còn nói với tôi là đợi khi nào cậu quay trở về, phải lập tức gọi điện thoại cho cậu ấy đây này.”

Nghe giám đốc Lưu giải thích xong, Lục Tân bây giờ mới phản ứng lại.

Hóa ra cái vị tổng giám đốc Tiêu này, chỉ những khi tới đuổi theo mình mới có mặt ở công ty thôi sao?

Có điều anh ta đường đường là một tổng giám đốc, mỗi ngày cứ vây quanh một trưởng phòng cỏn con như mình đây, có phải là có chút làm việc không đàng hoàng không đây?

“Vừa rồi mới hoàn thành một công việc nhỏ ở bên kia, hiện tại đã vội vàng về đây tiếp tục công việc với mọi người đây.”

Lục Tân cũng có chút ngượng ngùng mà giải thích, nhận lại cái thùng lớn trong tay đồng nghiệp đứng bên cạnh, đưa cho giám đốc Lưu, cười nói: “Trong khoảng thời gian này, mọi người đã làm việc vất vả rồi, đây là đặc sản mà tôi tiện tay mang về ở trên đường đi công tác, mang về cho mỗi người một phần…”

“Vậy mà còn mang cả đặc sản về nữa sao?”

“Ai da, ăn, tôi đây nhất định phải nếm thử cho biết mới được……”

Dường như giám đốc Lưu cũng không ngờ tới chuyện Lục Tân vậy mà lại mang đặc sản ở nơi công tác về cho mọi người, trong lòng ông ta cũng có loại cảm giác được chiều mà sợ.

Nhanh chóng đồng ý, sau đó nhận lấy cái thùng rồi mở ra, lại nhiệt tình nói với các đồng nghiệp: “Đừng quên để lại cho tổng giám đốc Tiêu mấy túi nhé……”

Nhìn dáng vẻ vui sướng tranh đoạt của bọn họ, Lục Tân rất vui mừng, đồng thời còn tốt bụng mà khuyên: “Đây là đặc sản của thành phố Hắc Chiểu, cực kỳ ngon đấy, ở chỗ đó của bọn họ thường ăn kèm với mì hầm thịt mầm, có điều ở bên này của chúng ta cũng không có thịt hầm, đồ cũng được đông lạnh rồi, nhưng tôi cảm thấy mọi người về nhà dùng nồi áp suất nấu một chút, ăn với cơm trắng hẳn là mùi vị cũng rất ngon… Tuyệt đối đừng có ăn ở trong công ty, dù sao thì ở đây cũng không thể đun nóng được.”

“Biết rồi trưởng phòng Lục…”

“Vừa lúc hôm nay mẹ vợ của tôi đến nhà chơi, bà ấy có lộc ăn rồi…”

“Hửm? Tào phớ sao, tôi thích ăn cái này nhất…”

Nghĩ tới dáng vẻ người một nhà của đồng nghiệp quây quần bên nhau sôi nổi thưởng thức đặc sản mình mang về từ thành phố Hắc Chiểu, Lục Tân đã cảm thấy cực kỳ sung sướng.

Không đúng, là vui vẻ.

Sau khi nhiệt tình hướng dẫn cho mọi người phương pháp sử dụng đặc sản này xong, Lục Tân bèn quay về văn phòng của mình.

Thoạt nhìn văn phòng anh so với thời điểm trước khi đi cũng không có gì thay đổi cả, thông qua cái này có thể thấy công ty vẫn rất tôn trọng anh, không để cho ai tiến vào cả.

Anh thả lỏng ngồi xuống, mở máy tính ra.

Đầu tiên anh tìm folder ẩn trong máy mình trước, thấy những thứ bên trong vẫn còn nguyên ở đó, anh lại càng yên tâm.

Nếu đã về tới công ty, vậy thì phải nghiêm túc làm việc, trong khoảng thời gian này những hạng mục được chuyển xuống cũng không ít.

Vừa nghĩ như vậy, Lục Tân vừa lấy tư liệu của một hạng mục lớn ra nghiên cứu.

Chỉ tiếc vẫn luôn bị làm phiền giữa chừng.

Những nhân viên ở bên ngoài, dùng tần suất mười phút một lần, cứ thế mà lặng lẽ đi vào trong văn phòng của anh, một mặt là để báo cáo tiến trình của những hạng mục công việc trong thời gian anh vắng mặt, một mặt thì tính toán rất kỹ càng những khoản tiền bo cùng với tiền nước non gì đó bỏ vào trong phong bì, đặt ở trước mặt anh.

Còn lặng lẽ xin chỉ thị, rằng có thật nhiều khách hàng muốn gặp người phụ trách trong truyền thuyết này đấy, anh xem xét sắp xếp thời gian đi giao lưu xã giao một chút không?

Người ta mời!

Còn là lời mời theo quy tắc ba điều chuẩn mực nữa đấy!!

Cứ như vậy một người đến, một người đi, một buổi sáng cứ như vậy mà trôi qua.

Làm người làm sao có thể tập trung vào công việc và học tập vậy?

Hoặc là nói…

Lục Tân một lần nữa điều chỉnh lại địa vị và trách nhiệm của bản thân mình, hiện tại tất cả những điều này đều là nhiệm vụ và trách nhiệm học tập của mình rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận