Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 202: Người dân mỉm cười (1)

Con đường đi vào vùng cấm còn xa hơn một chút so với suy nghĩ của Lục Tân.

Anh đeo túi vải thô mà mình thích nhất, tuy bề ngoài nó không đẹp mắt, nhưng nó vừa dày vừa chắc, dùng dao cũng không thể rạch nổi, bên trong là đồ ăn, súng, đạn, còn có nước uống, thuốc thang, và mấy món vũ khí dùng để khống chế đám người có năng lực, thậm chí còn có một ít tiền và một miếng vàng. Tất cả đều là đồ có khả năng cần dùng, hơn nữa vào lúc quan trọng còn có thể dùng túi đánh người luôn.

Chẳng qua, khuyết điểm chính là hơi nặng, anh đổi từ vai sang tay, rồi lại đổi từ tay trái sang tay phải, cánh tay đã thấy hơi mỏi.

Nhưng mà con đường nhỏ trước mặt vẫn chưa nhìn thấy điểm cuối.

Thời tiết âm u, tuy rằng đang giữa trưa nhưng bầu trời lại xám xịt, và u ám.

Anh quay người nhìn quanh thì phát hiện mình đang đứng ở một nơi hoang vắng, cách đó không xa dường như có một ngôi làng nhỏ bị bỏ hoang.

Ngôi làng bị bao phủ trong đám sương mù, nơi đó có các loại dây leo chằng chịt và những cây cổ thụ xanh um tươi tốt, nhìn lướt qua thì cảm thấy những cái cây này có sức sống rất mạnh mẽ, nó đã trực tiếp nuốt chửng cả ngôi làng nhỏ này, trông giống như một con quái thú màu xanh lục ngồi xổm ở trên đường chân trời.

Có thể xác định con đường nhỏ dưới chân anh là con đường đi thông đến thị trấn Vui Vẻ.

Trên con đường nhỏ này khá ít cỏ dại, còn có một dấu bánh xe đã nhạt tới mức gần như khó có thể phát hiện nổi.

Cho dù là nhìn về trước, hay nhìn ra sau thì đều không nhìn thấy một bóng người nào.

Một điều khó hiểu là dường như trên mảnh đất hoang vắng nằm ven đường có rất nhiều ánh mắt đang nhìn lén anh.

Nhưng khi Lục Tân đứng lại, liếc mắt nhìn sang những ánh mắt đó thì lại không thể cảm nhận được chúng nữa.

“Nơi này rất bất thường...”

Lục Tân nghĩ thầm trong lòng, sau đó nhìn em gái đang ngồi trên vai của mình: “Em thấy có đúng không?”

“Không phải.”

Em gái lắc qua lắc lại trên vai Lục Tân, miệng không ngừng nhai kẹo: “Em thích nơi này.”

Lúc này Lục Tân mới nhớ lại mắt thẩm mĩ của em gái không giống những người khác.

Anh bất lực quay đầu muốn tìm kiếm bóng dáng của mẹ, nhưng rồi phát hiện bà đã không còn đi bên cạnh mình nữa.

Khi nãy mới vừa vào bà còn đi theo anh, nhưng sau khi đi được một lúc thì người đã biến mất.

Chắc là bởi vì bà mang giày cao gót, đi trên con đường nhỏ như vậy sẽ chân đau nhỉ...

Có điều Lục Tân cũng đã quen, mẹ là người có thể khiến người khác an tâm.

Cho dù bà không ở bên cạnh, nhưng vào những lúc quan trọng bà sẽ luôn xuất hiện giúp đỡ anh.

“Người có năng lực hệ con rối đã bị bắt, đối phương còn lại hai người có năng lực, và bốn vệ sĩ được trang bị vũ trang, có lẽ sẽ không dễ đối phó, hơn nữa bản thân thị trấn Vui Vẻ đã ẩn chứa nguy hiểm, nói không chừng có khi sẽ gặp phải một ít phiền phức khác…”

Lục Tân không thích bầu không khí quá im lặng ở đây, vì thế luôn miệng nói chuyện, cuộc trò chuyện của anh với em gái đã phá tan bầu không khí yên ắng đến kỳ lạ ở nơi này: “Hơn nữa trước khi đến đây chúng ta đã đồng ý với cha, sẽ để ông ấy giúp đỡ.”

“Cho nên, đến lúc đó có thể sẽ phải thả ông ấy ra, em à, em có sợ ông ấy không?”

Đây là một hành động rất tự nhiên.

Có điều rơi vào mắt mọi người quanh đó thì lại thành Lục Tân đang tự nói chuyện với bả vai của mình, lại còn dò hỏi ý kiến cái bả vai.

Em gái ngồi trên vai Lục Tân cúi đầu, trả lời anh: “Đương nhiên không sợ rồi, tại sao em lại phải sợ ông ấy chứ?”

Nói rồi cô vung vẩy nắm đấm nhỏ, nói: “Sau này em lớn lên, nhất định phải biến ông ấy thành đồ chơi, ngày nào cũng đánh ông ấy…”

“Hả?”

Lục Tân thấy hơi kỳ lạ: “Không phải em luôn sợ ông ấy sao?”

Em gái không trả lời mà im lặng nhìn chằm chằm vào Lục Tân, qua một lúc lâu, cô mới cười hì hì.

“Không phải em sợ ông ấy đâu…”

“Không phải sợ ông ấy?”

Lục Tân cảm thấy hơi khó hiểu: “Vậy em sợ ai?”

Thấy em gái không trả lời mình, anh ngẩng đầu nhìn lên, rồi phát hiện em gái đã ngồi lại ngay ngắn, sau đó chầm chậm vươn tay chỉ ra phía xa.

“Anh ơi, anh xem kìa…”

Lục Tân ngẩng đầu nhìn về phía trước theo hướng em gái chỉ tay, sau đó anh có cảm giác đầu hơi nhói lên.

Giống như sợi dây bị cắt đứt, trong đầu văng vẳng tiếng người hò hét.

Hình ảnh trong mắt giống như cái ti vi cũ kỹ từ thời xưa, thỉnh thoảng sẽ chớp lóe đủ các hình bông tuyết và ảo ảnh.

Mất một lúc để lấy lại bình tĩnh anh mới đứng vững được, cảnh tượng trước mắt bắt đầu trở nên rõ ràng hơn.

Anh nhìn thấy phía xa có một cánh đồng rất lớn.

Trên cánh đồng được phân chia thành từng thửa ruộng, đồng đều giống như một khối Rubik.

Mà bên trong đồng ruộng được gieo trồng các loại hoa màu khác nhau, chúng phát triển vô cùng ngay hàng thẳng lối.

Cánh đồng liếc mắt không thấy bờ, nhưng lại được chia ra từng thửa ruộng trông rõ ràng đến kỳ lạ.

Từng cơn gió thổi qua, anh có thể ngửi được hương lúa thoang thoảng, trong đó còn kèm theo một mùi vị thơm ngọt khác thường.

“Tới rồi sao?”

Lục Tân nghĩ thầm trong lòng, rồi tiếp tục cất bước về phía trước.

Không thể nghi ngờ gì, nơi này chắc chắn có con người sinh sống, cánh đồng lớn như vậy, ngoại trừ nông trường Thanh Cảng ra thì Lục Tân vẫn chưa nhìn thấy ở nơi nào khác, hơn nữa, có thể gieo trồng ngay ngắn chỉnh tề như vậy chứng tỏ rằng có rất đông người sống ở đây.

Anh xốc lại tinh thần, tiếp tục men theo con đường nhỏ đi về phía trước.

Trong lúc không để ý, sắc trời đã tối sầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận