Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1097: Một mình lái xe tải quay trở về Thanh Cảng (2)

Sau khi tiễn đám người Hạ Trùng rời đi, đám tiểu đội chi viện Lục Tân được Thanh Cảng phái đến đây, lại ở thành phố Hắc Chiểu bên này thêm mấy ngày nữa, chờ đến khi xác định nguồn ô nhiễm của thành phố Hắc Chiểu đã được xử lý sạch sẽ rồi, cũng đã lấy được biên nhận hoàn thành nhiệm vụ của bản thân và giấy cam đoan tiền thù lao từ phòng Hành chính của thành phố Hắc Chiểu rồi.

Tất cả những việc đó đều được tiến hành rất thuận lợi, dường như một chút sóng gió cũng không có.

Thành phố Hắc Chiểu hiện tại đã trở nên vô cùng sạch sẽ, ý là chỉ, ở nơi này về phương diện Hắc Thảo đã cực kỳ sạch sẽ rồi.

Mà trải qua mấy ngày như vậy, một số người có dã tâm bừng bừng ở trong thành phố Hắc Chiểu, cuối cùng cũng đã nhận rõ tình hình rồi.

Chuyện có một vị tà thần giáng thế ở trong thành phố Hắc Chiểu, đã trở thành sự thật, mặc dù có một số người có không cam lòng hơn nữa, sau khi nhìn thấy tình trạng tử vong của một số người, cũng lập tức hiểu ra hiện tại bản thân nên làm cái gì. Dù sao thì đối với những người có tư cách nói không cam tâm mà nói, cứ nhất quyết phải phân chia cao thấp đối với vấn đề khiến người khác tuyệt vọng này chính là ngu xuẩn cực độ, chi bằng cứ giữ lấy quyền lực và địa vị của bản thân lại trước đã, sau đó thì chờ đợi cơ hội khác đến.

Cho dù như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần quyền lực và địa vị vẫn cứ nằm vững ở trong tay mình, vậy chỗ tốt để kiếm lợi ích hẳn là không thiếu.

Dù sao thì với vị trí liên thông của thành phố Hắc Chiểu, tầm quan trọng của địa thế cũng đã đủ để mang tới cho bọn họ không ít chỗ tốt rồi.

Đương nhiên, đối với vị “Ma Vương Khủng bố” đột nhiên giáng thế ở thành phố Hắc Chiểu này, có phải vẫn còn một số người có cảm giác nghèn nghẹn ở cổ họng, hơn nữa còn không tiếc trả một cái giá đắt, tiến hành hứa hẹn với những thế lực bên ngoài, triệu tập một số người có năng lực hoặc là lính đánh thuê đến xử lý ô nhiễm hay không…

Kia thực chất là một câu chuyện rất khác rồi.

Rất nhanh đã trôi qua thêm ba ngày nữa, nhiệm vụ báo cáo của Hàn Băng đã được hoàn thành, mọi người bắt đầu xuất phát về Thanh Cảng.

Đối với việc quan sát một số trạng thái của thành phố Hắc Chiểu, bọn họ cũng đã sắp xếp chỉnh lý đâu vào đấy rồi, xác định không có nhầm lẫn sai sót.

Thanh Cảng và thành phố Hắc Chiểu, có lẽ sẽ có hợp tác ở một số phương diện nào đó, nhưng đó là chuyện của những người khác được phòng Hành chính của Thanh Cảng cắt cử đến đây, không có liên quan bao nhiêu đến tiểu đội chi viện của bọn họ cả. Cho nên, nhiệm vụ chi viện trong nửa tháng này, cuối cùng đã chính thức kết thúc.

Đã tới thời điểm quay trở về rồi.

“Sau này nhớ thường xuyên ghé qua đây…”

Bởi vì Hàn Băng đã xin miễn ý tốt muốn phái người tiễn đưa của phòng Hành chính thành phố Hắc Chiểu, cũng không chịu nghe theo kiến nghị của thành phố Hắc Chiểu mà trở thành anh hùng của thành phố Hắc Chiểu, từ chối hưởng thụ đãi ngộ người được người dân toàn thành nhiệt tình tiễn chân, cho nên khi đoàn xe của bọn họ rời đi, thực ra cũng không gây ra động tĩnh gì quá lớn, những người chạy tới đưa tiễn bọn họ, cũng chỉ có một số người bạn và chiến hữu đã kết giao được ở thành phố Hắc Chiểu gần đây thôi.

Đàn gia dẫn người của mình tới, ông ấy phái người đi mua dây xích vàng, vòng tay vàng, một cái vòng cổ đá quý thật lớn, cùng với cái đồng hồ được khảm bề mặt toàn bộ đều là kim cương, nghe nói có giá trị hơn mười tỷ vào thời điểm trước khi Mặt Trăng Đỏ buông xuống vân vân cùng với một loạt những đặc sản nơi này cho Hồng Xà.

Ông ấy chống quải trượng đứng bên cạnh cửa sổ xe ở chỗ Hồng Xà, nước mắt nước mũi ròng ròng, trông dáng vẻ như là muốn đi cùng với Hồng Xà quay trở lại Thanh Cảng vậy.

Lục Tân đã từng lén lút dò hỏi Hàn Băng, nghe nói Hồng Xà vẫn chưa giải trừ quan hệ cùng với Đàn gia nhưng cô ấy cũng không tiếp tục ảnh hưởng lên ông ấy nữa.

Ngay cả cô ấy cũng không biết, ông Quần hiện tại đã nhận ra rõ sự thật đằng sau hay là chưa.

Hoặc là nói, ngay cả bản thân ông Quần cũng không biết……

“Anh tiểu Binh, chút đặc sản này anh cứ cầm lấy đi, sau này khi mà tôi đến Thanh Cảng khai thác nghiệp vụ, tôi sẽ đi tìm anh đấy……”

Lục Tân cũng được nhận đặc sản, người tóc bạc mua cho anh vài bao đậu hũ thúi, cùng với hai ba thùng bia mặn, vẻ mặt cực độ nhiệt tình.

“Đã nhớ kỹ số điện thoại của tôi chưa?”

Bích Hổ cũng có người đến đưa chân, mấy người phụ nữ tuổi tác không đồng nhất đứng ở bên xe ô tô, lưu luyến không rời, vẻ mặt của gã lại cực kỳ lạnh lùng ngầu đét, kính râm che khuất vành mắt có chút thâm của gã, rất sảng khoái mà vỗ tay lái: “Sau này đến Thanh Cảng rồi, cứ báo ra tên của anh Hổ, không cần sợ, cứ thế mà sử dụng, tôi đường đường là phố đội trưởng đại đội, còn sợ không bảo vệ được mấy người sao? Thanh Cảng bên kia cũng chưa có người nào dám bắt tôi đâu mấy người có tin không?”

Mấy cô gái kia đều đồng loạt cảm động, khóc sướt mướt: “Đi, nhất định chúng tôi sẽ đến mà…”

“Nhưng ngày hôm qua anh còn đồng ý quà sinh nhật của người ta, anh thấy có nên đưa cho người ta hiện vật gì đó hay không?”

“Đi đi…”

Ở phía trước, sau khi Hàn Băng dặn dò chị em Diệp Tuyết phải học hành chăm chỉ, thì có chút bực bội mà nhấn còi ô tô.

Thật sự có chút không nhìn nổi nữa.

Nhiệm vụ lần này quả đúng là đã được hoàn thành rất thuận lợi, thế nhưng một số chi tiết nằm trong báo cáo cô phải làm, cũng khiến cho người ta phải đau đầu.

Chuyện về “Đại xà ác mộng”, làm sao có thể giải thích với cấp trên đây?

Mấy ngày cuối cùng Bích Hổ mỗi ngày ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, đây có tính là trái với quy định hay không?

Mặt khác, mấy thứ như dây xích vàng lớn cùng với vòng tay đồng hồ của Hồng Xà bên kia, có được tính là mượn năng lực của bản thân mà chuộc lợi hay không?

Càng không cần phải nói đến đội trưởng lãnh một đoàn xe về kia nữa…

Không thể không thừa nhận, tuy rằng bản thân cô ấy không phải đội trưởng, thế nhưng là người bình thường duy nhất ở trong đoàn đội này, thật sự có chút tâm mệt mà.

Sau này vẫn là không nên nhớ thương gì mấy cái nhiệm vụ bên ngoài nữa, cứ thành thành thật thật ngồi văn phòng là được rồi.

Ít nhất có thể mắt nhắm mắt mở coi như không thấy với một số chuyện.

“Đi đi…”

Nói lời tạm biệt với những người đến đưa chân mình, xe chậm rãi khởi động.

“Thật sự là không có cách nào lái toàn bộ mấy chiếc xe này quay về sao?”

Lục Tân điều khiển xe tải đi theo cuối cùng, lông mày anh vẫn đang nhíu chặt vào, anh lái bốn chiếc xe về thành phố Hắc Chiểu, bởi vì số lượng tài xế không đủ, mà cái loại xe việt dã được tân trang hầm hố kia, lại không thể đặt ở trong thùng xe tải mà vận chuyển, bởi vậy chỉ có thể nhịn đau mà buông tha một chiếc, giao cho ông Quần qua tay bán đi, nhưng trong lòng bọn anh cũng đều hiểu rõ, những chiếc xe tốt được tân trang như thế này, ở trong chợ đen thực sự là không dễ bán ra chút nào…

Có chút bất đắc dĩ mà nghĩ về vấn đề này, suy nghĩ của Lục Tân dần dần cũng được mở ra một chút.

Sau khi lái xe ra ngoài được hơn trăm mét, trước mắt anh bỗng nhiên trở nên sáng ngời, vội vàng cầm lấy bộ đàm bên trong xe: “Không đúng……”

“Tôi nhớ rõ là, tổ chúng là có năm người đến đây làm nhiệm vụ, có đúng hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận