Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 735: Anh sẽ bảo vệ em (2)

Sau khi nghe xong Tửu Quỷ nói, Trần Tinh lập tức hỏi ngược lại: "Theo chúng ta thấy, để cho Oa Oa hành động là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề này. Nhưng mà cô có từng nghĩ đến, lỡ như Giáo hội Khoa học và Công nghệ thả ra nguồn lây nhiễm có phạm vi lớn như vậy là vì để dẫn dụ Oa Oa ra mặt thì sao?"

Tửu Quỷ cười ha ha nói: "Trước đây, cô có thể nghĩ đến Oa Oa sẽ xuất hiện sao?"

Trần Tinh im lặng.

Tửu Quỷ lại nói: "Trước đây, cô có thể bằng lòng để cho Oa Oa dốc hết sức sao?"

Trần Tinh lại im lặng lần nữa.

Tửu Quỷ chậm rãi uống một ngụm rượu, cười tít mắt nói: "Bản thân chúng ta đều không nghĩ tới, thì làm sao Giáo hội Khoa học kỹ thuật có thể nghĩ tới được?"

"Hơn nữa…"

Cô ta chậm rãi vặn bình giữ nhiệt, quay đầu nhìn về phía Lục Tân: "Cho dù Giáo hội Khoa học và Công nghệ có sự chuẩn bị, không phải vẫn có Tiểu Binh ở đây sao?"

"Tôi tin rằng anh ta có thể bảo vệ tốt Oa Oa."

Trần Tinh hít sâu một hơi, không nói thêm gì nữa.

Cô ta xua tay với mọi người, ra hiệu cô ta cần không gian để suy nghĩ một chút.

Cô ta chậm rãi xoay người, đi tới rìa đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn xuống dưới núi.

Dưới núi, thỉnh thoảng vang đến tiếng súng, xe vũ trang chở đầy người đang chạy qua chạy lại nơi hoang vu, ngập tràn ý định giết người.

Trần Tinh chậm rãi cúi đầu xuống, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng thon gầy.

"Chuyện này…"

Lục Tân ngược lại không ngờ rằng một đề nghị như vậy lại khiến Trần Tinh khó xử như vậy.

Anh có thể nhìn ra được cô ta lúc này hẳn là đang suy nghĩ thấu đáo qua nhiều khía cạnh, nên cũng không tiện quấy rầy cô. Trong lòng chỉ nghĩ thầm, ngoài việc để Oa Oa ra tay thì còn có cách nào khác để giải quyết vấn đề này không.

"Tôi quyết định rồi."

Nhưng trước khi Lục Tân bắt đầu suy nghĩ, Trần Tinh đột nhiên quay đầu lại nói một cách kiên quyết.

Lục Tân sửng sốt, vô thức cuối đầu liếc nhìn đồng hồ điện tử: Mới chưa đến hai mươi giây.

"Thời kỳ phi thường nên dùng thủ đoạn phi thường."

Sau khi Trần Tinh đưa ra quyết định, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng nhẽ nhõm, nhưng giọng nói nghe ra rất quyết đoán: "Tôi đã suy nghĩ kỹ càng và xem xét từ rất nhiều khía cạnh, cảm thấy bất luận là tính cấp bách trong nhiệm vụ của chúng ta, hay là đối với việc kiểm tra năng lực của bản thân Oa Oa, hoặc là xuất phát từ sự cân nhắc an toàn đối với lực lượng vũ trang ở các tụ điểm kia, đây là một cuộc đánh cược vô cùng đáng giá..."

Cô ta dừng lại một chút, thay đổi cách nói: "Đánh một trận quyết định!"

"Phụt…"

Bích Hổ đang cầm ly nước uống suýt sặc: "Tổ trưởng, cô nghĩ cả buổi như vậy, chỉ quyết định đánh cuộc một lần?"

Trần Tinh lạnh lùng liếc nhìn gã: "Tôi là tiến hành suy nghĩ khoa học chuyên sâu mà đưa ra quyết định."

Bích Hổ rụt cổ, nói nhỏ: "Vậy có cần phải báo cáo với cấp trên một tiếng không?"

"Không cần."

Trần Tinh nói: "Dù sao thời gian cũng cấp bách."

Nói xong lại bổ sung thêm: "Hơn nữa, mặc dù làm như vậy quả thực khá nguy hiểm, nhưng tôi cho rằng phần thắng vẫn khá lớn."

Bích Hổ lại không khỏi lẩm bẩm: “Giống như một canh bạc hơn.”

Lần này, Trần Tinh, Tửu Quỷ, Lục Tân, bao gồm cả Hùng Hài Tử, đều quay đầu lại và trừng mắt nhìn gã.

"Không ngờ tổ trưởng do dự như vậy, nhưng một khi đã quyết định, lại còn quyết đoán hơn so với mình..."

Lục Tân cũng cảm khái.

Ngay cả anh cũng không ngờ có thể không báo cáo với Bộ Tư Lệnh mà trực tiếp ra quyết định.

Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng quyết định của tổ trưởng là có lý, nếu thực sự xin ý kiến chỉ đạo của Bộ Tư Lệnh thì chắc chắn sẽ bị từ chối nhiều hơn.

Suy cho cùng, đây là Oa Oa của Thanh Cảng.

Nhưng dù thế nào đi nữa, đồng ý rồi thì tốt.

Anh cười liếc nhìn Oa Oa cách đó không xa, nói: "Vậy thì chúng ta bàn bạc sơ qua công việc cụ thể một chút?"

Trần Tinh nhìn anh một cái thật lâu, gật đầu nói: "Được."

Mười phút sau, Lục Tân và Oa Oa cùng ngồi lên chiếc xe cải tiến vốn thuộc về Giáo hội Khoa học và Công nghệ.

Anh là người lái xe, Oa Oa ngồi ở vị trí kế bên.

Hai người lái xe ra khỏi vùng núi, dọc theo con đường cũ nát và rạn nứt, hướng thẳng về phía Thị trấn Vui Vẻ.

Oa Oa lúc này vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, cô bẻ chỉ đột nhiên phát hiện người ra ngoài cùng mình đã không thấy đâu, ở bên cạnh mình chỉ còn lại một mình Lục Tân. Nghĩ kỹ lại, hình như đây là lần đầu tiên cô bé và Lục Tân đi chung kể từ khi quen biết anh.

Dần dần, cô bé quay đầu nhìn Lục Tân, đột nhiên tháo mặt nạ xuống, cười lên.

"Vừa có cơ hội đã lập tức muốn tháo mặt nạ xuống..."

Lục Tân nghĩ thầm: "Xem ra lúc trước đội phục vụ nói không sai, cô bé quả thật rất không thích cảm giác đeo mặt nạ..."

Sau đó, nhìn những chiếc lều vải ngày càng gần điểm tập kết vũ trang ở phía trước, anh thở phào nhẹ nhõm.

Anh nói với Oa Oa:

"Chắc có lẽ ngày thường em vẫn luôn cố ý kiềm chế bản thân, đúng chứ? Bởi vì lo lắng mình sẽ vô tình làm tổn thương người khác có phải không?"

"Lần này không sao cả, em không chỉ có thể tháo mặt nạ xuống, mà còn có thể tháo bỏ bất cứ thứ gì khác mà em không thích."

Oa Oa nghe Lục Tân nói vậy, hơi ngẩn người một lát.

Sau đó cô bé lập quay đầu lại nhìn Lục Tân với vẻ có chút không dám tin, đôi mắt dần trở nên to hơn.

"Đúng vậy."

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô bé, Lục Tân cũng cảm thấy rất thú vị, cười gật đầu, xác nhận điều vừa nói một lần nữa, sau đó nói: "Bởi vì lần này chúng ta đang làm việc, làm làm việc chính, cho nên em không cần lo lắng sẽ làm tổn thương đến những người khác..."

"Đương nhiên, cũng không cần lo lắng những người khác sẽ làm tổn thương đến em. "

Anh quay đầu nhìn vào mắt Oa Oa và nói một cách nghiêm túc: "Anh sẽ ở đây bảo vệ em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận