Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1032: Lục Tân cực kỳ nhiệt tình (2)

“Làm sao mà ông lại ở đây?”

Lục Tân vốn không biết những sắp xếp công việc trong khoảng thời gian này, nhìn thấy anh ta thì tức khắc có chút tò mò.

“Chờ cậu đấy.”

Người tóc màu bạc duỗi người, nói: “Ông Quần dẫn theo các anh em ra đường dẹp loạn rồi, hai ngày này trong thành phố có chút hỗn loạn, có người ở trên đường làm ầm làm ĩ không chịu đi về nhà ngủ, phải đánh, một số người thừa dịp này mà trộm cướp đồ đạc, cũng phải đánh, những người đi ở trên đường dùng đôi mắt nghiêng nghiêng né sang mà nhìn người, cũng phải đánh…… Vốn dĩ tôi cũng muốn đi theo, thế nhưng bọn họ không đưa tôi theo, bảo tôi đặc biệt chờ ở chỗ này, phụ trách việc bảo vệ cậu.”

“Bảo vệ… tôi?”

Lục Tân đánh giá cây gậy đánh bóng chày của anh ta một chút.

“Đúng vậy.”

Người tóc màu bạc đắc ý nói: “Trước khi tiếp nhận việc vặt này, chồng của đại tiểu thư còn hỏi tôi có sợ chết hay không đấy……”

“Đây là một cơ hội tốt để có thể tăng tiến địa vị ở trước mặt của ông Quần, sao tôi có thể nói sợ chứ?”

“À, vậy thì làm phiền cho anh rồi……”

Lục Tân bừng tỉnh đại ngộ, dùng ánh mắt đánh giá mà liếc anh ta một cái, vỗ vỗ bờ vai của anh ta.

“Không có chi hết.”

Người tóc màu bạc đĩnh đạc nói: “Bọn họ đều xem thường tôi, còn không phải là bởi vì tôi vẫn chưa có một khởi đầu thật tốt hay sao?”

“Yên tâm, chờ sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi, sau này sẽ bắt bọn họ gọi tôi là đại ca.”

Lục Tân nghĩ tới chức nghiệp của anh ta, lại hơi sinh ra một tia xúc động muốn bóp chết giấc mộng của anh ta.

Có điều cũng buộc phải thừa nhận rằng, dựa trên sự tích cực trong công việc, bản thân anh và anh ta dường như cũng có chút tương đồng với nhau.

Sau khi nghỉ ngơi sắp xếp suy nghĩ lại, Lục Tân cũng cảm thấy bản thân…… Nói như thế nào nhỉ, cực kỳ nhiệt tình!

“Bọn họ bảo anh chờ tôi để làm gì?”

Nghe thấy Lục Tân dò hỏi, người tóc màu bạc mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vỗ lên đầu một cái, hai tay bắt đầu sờ soạng ở bên người, chỉ trong chốc lát đã lấy một tờ giấy được gấp gọn ra, nói với Lục Tân: “Con gái nuôi của ông Quần nói với tôi rằng tuyệt đối không được đi làm phiền đến cậu, phải chờ ở bên ngoài đợi cậu tự tỉnh lại, sau khi cậu tỉnh lại thì nhắc nhở cậu tắm rửa một cái, thay quần áo, sau đó đi ăn cơm cho no, còn nói ăn cơm phải chú ý đừng có cho thêm nhiều hắc thảo quá……”

“Chậc chậc, bỏ thêm hắc thảo đắt lắm đó nha……”

“…… Sau khi ăn xong, đến phòng Hành Chính của thành phố số hai tìm bọn họ hội họp.”

“Con gái nuôi?”

Lục Tân vừa nghe thấy cách xưng hô này, cũng cảm thấy có chút sửng sốt, lúc nào thì ông Quần có con gái nuôi chứ?

Là Hồng Xà sao?

Không đúng mà, Hồng Xà là con gái ruột.

“Đúng vậy……”

Người tóc màu bạc dùng vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn Lục Tân, nói: “Cô Hàn là chị em tốt của đại tiểu thư nhà ông Quần, đương nhiên chính là con gái nuôi của ông Quần rồi, tôi nói cậu này, đừng nói tôi không nhắc nhở cậu trước, nếu như cậu đã là người tình của đại tiểu thư, sao lại còn thân mật như thế với bạn thân của đại tiểu thư chứ, cô con gái nuôi kia còn đặc biệt để lại tờ giấy này ở chỗ tôi để tôi chăm sóc cho cậu, như thế này có phải có chút vượt quá giới hạn rồi hay không?”

“Tình yêu là phải chung tình, cậu có hiểu hay không?”

“Đặc biệt là loại người phải dựa vào người khác để kiếm cơm như chúng ta này……”

Lục Tân bị những cụm từ liên tiếp như con gái nuôi rồi tình nhân làm cho não cũng phát đau, quá rối loạn.

Có điều cuối cùng anh cũng đã biết con gái nuôi của ông Quần chính là Hàn Băng, ngẫm lại tờ giấy này, quả thực cũng là phong cách của cô ấy.

Người khác có thể không làm được tỉ mỉ như thế này.

“Tôi đã tắm xong, quần áo cũng đã thay đổi……”

Anh suy xét một chút, bèn nói với người tóc màu bạc: “Vậy thì đi ăn gì đó trước đi, ở chỗ này có đặc sản gì không?”

“Đặc sản?”

Người tóc màu bạc vừa nghe thế đã cảm thấy vui vẻ: “Đặc sản của thành phố Hắc Chiểu chúng tôi phải nói là nhiều, mì thịt hầm đậu hũ thúi, bia mặn……”

Vốn dĩ bụng của Lục Tân còn cảm thấy rất đói, nhưng vừa nghe thấy mấy món kia đã cảm thấy tam quan như bị đánh một cú thật mạnh.

“Sao mà đậu hũ thúi lại có thể nấu mì được?”

“Sao bia lại mặn chứ?”

Người tóc màu bạc nghe xong lại thấy có chút không vui: “Cậu như này là đang xem thường thành phố Hắc Chiểu của chúng tôi hay sao?”

Lục Tân nhanh chóng trở nên trầm mặc, nghĩ làm người cũng không thể quá ngay thẳng được, bèn trầm ngâm mà nói: “Có một chút……”

“…… Người anh em này cậu ngay thẳng như thế, con đường thăng tiến trong sự nghiệp thượng nhất định là rất nhấp nhô nhỉ?”

“Thật ra vẫn ổn, tôi ở công ty thăng chức rất nhanh, hai công việc đều làm tương đối ổn……”

“Chậc chậc, không thể nhìn ra nha, cậu trung thực như vậy, trên phương diện tình cảm đã không chung tình, thái độ công tác cũng không chuyên chú luôn……”

Hai người vừa nói vừa đi tới nhà ăn của khách sạn, cô gái làm việc ở quầy tiếp tân, đã thay một bộ quần áo công sở sạch sẽ nhẹ nhàng, lúc này đang xoa mái tóc có chút loạn của mình, đối mặt với đống giấy tờ trên bàn mà phát ngốc, nói thầm sao mà lại nhiều tiền như thế này chứ.

Thoạt nhìn cô ấy dường như đã được nghỉ ngơi rất tốt rồi, trạng thái tinh thần cũng đã khá hơn nhiều.

Tính tình cũng tốt hơn nhiều.

“Đưa cho tôi đi, nếu như cậu không ăn cơm, vậy bây giờ sẽ đưa cậu sang bên thành phố số hai tập hợp với bọn họ.”

“Nghe nói bọn họ ở nơi đó đang đánh rất ác liệt đấy……”

Người tóc màu bạc ân cần mà nhận lấy túi đựng rác trong tay của Lục Tân, tiện tay ném ở trên bậc thang của khách sạn, sau đó vẫy tay gọi xe.

Ánh mắt của Lục Tân có chút kỳ lạ: “Anh cứ thế mà ném thôi?”

“Đúng vậy.”

Người tóc màu bạc nói: “Tôi là xã hội đen, ném như thế nào mà không được?”

Câu nói còn chưa dứt, bỗng nhiên nghe thấy ở hướng quầy tiếp tân vang lên một tiếng mắng rất to: “Con rùa nào ném đồ ở đây vậy hả?”

Thì ra là tính tình của cô gái tiếp tân kia cũng không có trở nên tốt đẹp hơn chút nào…

Người tóc màu bạc cũng ngay tức khắc có chút hoảng hốt, lôi kéo Lục Tân trèo nhanh lên một chiếc xe ba gác màu đỏ vừa đỗ lại, phất phất tay: “Đi mau đi mau.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận