Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 505: Hoá ra, mày ở đây (1)

"Lần này thiếu đi mấy người?"

Sắc mặt của Lục Tân tái xanh, một lát sau, anh mới chậm rãi hỏi một câu.

Nhưng hỏi rất lâu sau anh cũng chẳng hề nghe ai đáp lại, lúc này anh mới phát hiện, Cao Đình vừa rồi an vị ở bên cạnh mình cách đó không xa giờ đã biến mất không thấy đâu, cô ta ngồi trên cái đệm đối diện, bên trên vẫn còn một phần thụng xuống, lúc này nó đang từ từ nâng lên, yên lặng không một tiếng động.

"Đầu xe... Không thấy đầu xe nữa rồi..."

Tương tự, cũng có tài xế già bị sợ hãi, dùng giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở hét lên.

Bên trong cả căn phòng giường lớn, lập tức trở nên hỗn loạn tưng bừng, không cần nói cũng có thể biết được tầm quan trọng của đầu xe Cao Đình trong đội xe này, vừa rồi cô ta vẫn còn ở đây, dù gặp phải chuyện quỷ dị như thế nhưng lòng của đám tài xế này vẫn còn ổn định, nhưng lúc này, bọn họ lại phát hiện có nhiều người biến mất trong thoáng chốc như vậy, thậm chí còn bao gồm cả người đầu xe đáng tin kia nữa, sự bối rối nào thể tưởng được.

"Mẹ kiếp, quái vật ở đâu đây chứ?"

"Ra đây, mày ra đây, ông đây băm vằm mày..."

"Không được, không được, tôi không đợi ở đây nữa đâu, tôi phải nhanh chạy thôi..."

Nhất thời, họ làm đủ mọi cách, toàn bộ căn phòng giường lớn đã loạn thành một đoàn, rất nhiều người đều nhảy dựng lên muốn xông ra ngoài.

"Mọi người tỉnh táo một chút đi..."

Lục Tân đành phải tự mình đứng dậy khuyên bảo bọn họ.

"Còn tỉnh táo sao, còn tỉnh táo nữa thì tất cả mọi người đều sẽ bị quỷ kéo đi hết đấy..."

"Đừng cản tôi, tôi phải nhanh chóng rời đi..."

Đối diện với Lục Tân, dù đám lão tài xế biết thân phận của anh không đơn giản, nhưng lúc này cũng không thể khống chế nổi bản thân.

Kiểu tra tấn người thế kia quá khủng hoảng, đã khiến họ sắp phát điên luôn rồi.

"Xôn xao" một hồi, chợt có mấy người vọt đến cổng, bán sống bán chết muốn trốn đi.

Mặc dù Lục Tân đứng ngay cửa, nhưng không hề ngăn cản bọn họ.

Lúc này, lòng anh cũng có một cảm giác không thoải mái đến dị thường, anh chỉ trầm mặc.

Anh cũng không quen xử lý những cục diện như thế này.

Mắt thấy những người còn lại của đội xe đang lộn xộn, bỗng nhiên có một người đột nhiên tàn nhẫn, bất thình lình từ trên giường nhảy xuống, linh hoạt giống hệt như một con báo, vèo một tiếng vọt đến cửa, chặn những người đang hoảng sợ muốn lao ra ngoài kia, đồng thời tiện tay liền tóm lấy một người xông lên trước tiên, đưa tay lên tát cho người đó hai cái, trừng mắt mắng: "Đến lúc này rồi, để tôi xem các người có ai còn dám chạy nữa chứ?"

Sức lực mạnh mẽ đến thế, lập tức khiến cho người hốt hoảng thoáng khôi phục lại một chút lý trí.

Chính là Tôn Cẩu Tử lao đến đánh người, cậu cắn chặt hàm răng, nhìn chằm chằm vào mắt người kia mà mắng:

"Không nghe anh tiểu Lục bảo các người đừng hốt hoảng sao?"

"Đầu xe cũng tin tưởng anh ấy đến vậy, nhưng giờ đây các người lại không chịu nghe anh ấy nói?"

Thấy đội trưởng đội bảo vệ trước đây từng nghi ngờ mình thể hiện thế này, Lục Tân cũng hơi bất ngờ.

Một người lưng hùm vai gấu khác cũng nhảy xuống giường, chính là Tiểu Chu, cậu nắm hai nắm đấm, cắn chặt răng mắng: "Có ai muốn ra ngoài nữa không? Trước tiên đến đánh một trận với tôi này, bây giờ đầu xe... Không còn nữa, muốn cứu bọn họ trở về chỉ còn có thể dựa vào anh Tiểu Lục thôi!"

Hai người họ, một người bình thường rất có uy danh, một người có vóc dáng, trái lại cũng khiến cho những lão tài xế khác khiếp sợ.

Trong phòng thoáng trở nên yên tĩnh.

Tiểu Chu quay đầu nhìn về phía Lục Tân, hốc mắt hơi đỏ lên, thấp giọng nói: "Anh Tiểu Lục, vừa rồi chú của em cũng biến mất rồi."

Lục Tân quay đầu, nhìn thoáng qua vị trí mà lão Chu ngồi lúc nãy.

Trong giọng nói của Tiểu Chu có ẩn chứa sự đè nén nghẹn ngào: "Đều do em cả, em vừa nghe bên ngoài có động tĩnh, lại vô thức quay đầu, chỉ một chốc như vậy mà chú cũng biến mất rồi.... Chú biến mất rồi nhưng em thì không, điều đó nói rõ là chú vẫn luôn quan sát em..."

"Đều do em cả, trách em không biết quản mình cho tốt..."

"..."

Lục Tân có thể nghe được sự tự trách mình trong giọng nói của cậu, anh thở một hơi thật dài, gật đầu nói: "Vừa rồi có bao nhiêu người biến mất?"

Tôn Cẩu Tử với Tiểu Chu liếc nhau một cái, lập tức kiểm kê nhân số.

"Tám... Tám người."

Lúc Tôn Cẩu Tử trả lời, giọng nói cũng trở nên run rẩy.

Trước đó chỉ có một hai người biến mất, lúc nhiều lắm cũng chỉ là ba bốn người, bây giờ... Chỉ chớp mắt đã biến mất tám người.

Số người biến mất đang tăng lên!

"Tôi hơi hiểu rồi!"

Lục Tân gật đầu, chậm rãi bước xuống giường, ôm một cái bàn và một cái ghế đến ngồi ở cửa ra vào.

Anh nhớ đến lúc đối phó với Tần Nhiên trước đây, cách Tần Nhiên bị ô nhiễm dường như cũng là dần dần tăng lên.

Từ một người đến hai, từ hai đến bốn, từ bốn đến tám...

Bây giờ, so với quy luật số người của đội xe này biến mất, lại giống hệt với mức độ nào đó.

Chỉ có điều, đội xe biến mất không có chính xác như vậy, nguyên nhân ở đây là vì số người không được chú ý đến là ngẫu nhiên?

Lượng cấp quái vật tinh thần đang gia tăng, cho nên có thể đủ để bắt càng nhiều người hơn.

Nhưng là nó vẫn bắt người dưới tình huống người đó không được chú ý đến.

"Động tĩnh bên ngoài lúc nãy chính là do bạn của mày cố ý gây ra để hấp dẫn sự chúng ý của bọn tao sao?"

Anh yên lặng suy nghĩ, phủ định lại kết luận trước đây.

Trước đó, anh nghĩ rằng, muốn đối phó với con quái vật này, trừ phi là có quyền rất lớn để có thể bảo người trên toàn thế giới nhìn chằm chằm vào mình.

Nhưng bây giờ, anh không còn nghĩ như vậy nữa.

Dù cho có được quyền lực lớn như thế, con quái vật kia cũng có thể không ngừng bắt đi người mà anh nhìn chằm chằm.

Trên lý thuyết mà nói, cuối cùng dù quyền lực của người này có lớn thì cũng sẽ rơi vào trong tay con quái vật này, không có cách nào ngăn cản.

Nói giống như vậy, còn khiến Lục Tân nghĩ đến mình.

Vừa rồi, mình ở trong phòng đợi nó lâu như vậy, nhưng nó vẫn không hề đến tìm mình.

Đây có phải hay không là nói rõ, nó cũng cảm thấy mình khó đối phó hơn so với những người khác, cho nên mới không dám đến tìm mình không?

Nhưng, nếu như sức mạnh của nó phát triển theo hướng chồng lên, có khi nào, người cuối cùng nó đến đối phó là mình hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận