Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 843: Cô gái ác ý (1)

“Không thể không nói, tam quan của em gái đúng là cần phải điều chỉnh lại một chút…”

Lục Tân đứng bên cạnh nhìn thấy mà không chịu nổi.

Trong mắt những người khác là cơ thể của cô gái kia tự nhiên gấp lại, uốn éo vặn vẹo, giống như tất cả những cái này là tự cô ta làm, nhưng mà khuôn mặt cô ta lại đầy hoảng hốt sợ hãi, còn miệng thì không ngừng phát ra tiếng cầu cứu.

Nhưng Lục Tân lại nhìn thấy biểu hiện càng ngày càng hưng phấn, các bộ phận trên cơ thể phân chia ra, ôm chặt lấy cô ta.

Trong ánh mắt đau lòng và đầy sợ hãi của mọi người xung quanh, cả cơ thể cô ta đã uốn éo tạo thành một hình dạng kỳ quái.

Tay chân vặn vẹo, uốn lại, đan chéo vào nhau thành hình dạng như một quả bóng.

Cái đầu bị bẻ về phía trước, hai tay uốn lượn ra phía sau chống ở hai bên đầu.

Nhìn thoáng qua trông giống như một bức tượng điêu khắc mang phong cách quái dị hậu hiện đại.

“Không cần để ý đâu, chị biết em thích cái này cho nên để con chơi cùng em một chút đó…”

Dưới ánh mắt sợ hãi đến gần như tuyệt vọng của cô ta, mẹ cầm kéo, mỉm cười lại gần.

Chiếc kéo nhỏ tinh xảo trong tay bà từ từ mở ra với một độ cong thích hợp, sau đó chầm chậm đi về phía đôi mắt cô ta.



“Á...”

Lục Tân nghe thấy một tiếng kêu bén nhọn thảm thiết.

Bởi vì mẹ quay lưng về phía anh cho nên anh không nhìn thấy rốt cuộc mẹ đã làm cái gì.

Chỉ là trong tiếng kêu thảm thiết ngập tràn sợ hãi và tuyệt vọng kia, anh thoáng nghe thấy một tiếng “Cạch”.

Ngay khi tiếng hét chói tai vang lên, tâm trạng tất cả những người chịu ô nhiễm trong sân đã bùng nổ lên đỉnh điểm.

Cổ họng của không ít người trong số đó phát ra tiếng thở hổn hển, kêu gào to giống như phát điên.

Tựa như là bị một cảm giác nôn nóng và sợ hãi vô hình bao phủ, có cảm giác không màng tất cả mà nổ súng, đánh nhau với người khác.

Bọn họ muốn dùng cách mình có thể dùng để tống khứ các không khí áp lực khiến họ như muốn nổi điên đi.

“Cạch”

Tiếng kéo cắt lại vang lên.

Tất cả nóng nảy đột nhiên biến mất, tư thế giơ súng, tư thế há miệng kêu gào của họ đã lập tức dừng lại.

Lục Tân nhìn thấy đám sâu trong mắt họ đã lập tức dừng lại không cử động nữa.

Thứ cử động lộn xộn tuy khiến người khác cảm thấy buồn nôn, nhưng nó cũng là một hình thức biểu hiện sức sống.

Nhưng vào lúc này, chúng đột nhiên không cử động nữa.

Tựa như là tất cả những con sâu đều đồng loạt mất đi mạng sống.

Ngay sau đó, đột nhiên họ há to miệng thở ra, cơ thể lảo đảo vài bước, có người ngã xuống đất, cũng có người tựa lên cái gì đó, vẻ mặt đầy hoang mang hoảng sợ, nước mắt không kìm được mà chảy xuống, trong mắt là đám sâu đã bị đứt đoạn.

Bao gồm cả Cao Nghiêm nằm trên mặt đất còn chưa tỉnh táo lại, anh ta cũng chảy rất nhiều nước mắt.

Cơ thể bị thương nặng của anh ta đang run lẩy bẩy tựa như gặp phải ác mộng.

Hoặc có thể nói đang dần tỉnh lại khỏi cơn ác mộng.

Lúc này, trong bệnh viện nào đó ở thành phố Vệ Tinh số hai, cơ thể của một bệnh nhân bị dao đâm vào bụng, rồi bị cảm xúc luôn kích động mà buổi tối cẩn phải tiêm thuốc tê mới có thể ngủ ngon giấc cũng run lên bần bật, động tác kỳ quái, ngồi phắt dậy.

Anh ta chớp mắt vài cái, sau đó nước mắt tuôn ra xối xả.

Người ngồi cạnh giường bệnh bừng tỉnh, đứng phắt dậy, nôn nóng hỏi: “Con sao vậy?”

“Con...”

Bệnh nhân này cũng không biết tại sao tim mình lại đập nhanh, lại khóc lóc thảm thương như vậy.

Đôi môi run rẩy, lẩm bẩm nói: “Cứ như con, đột nhiên suy nghĩ thông suốt chuyện gì đó…”

“Chuyện này giải quyết xong rồi?”

Lục Tân thấy mọi người xung quanh như vừa tỉnh khỏi cơn mê, nước mắt tuôn ào ạt thì cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Ban đầu khi nhìn thấy nhiều người bị ô nhiễm như thế, trong đó còn có một cấp trên đối xử không tệ với anh thì anh đã cảm thấy rất lo lắng, không biết khi họ bị ô nhiễm thế này sẽ kéo dài bao lâu, có còn hy vọng được chữa khỏi hay không, có phải họ sẽ bị cách ly mãi mãi hoặc là xử lý hay không.

Tóm lại nỗi lo lắng của Tiêu Viễn với Cao Nghiêm trước kia, vừa rồi anh đã cảm nhận được.

Mang theo tâm trạng này, xử lý ô nhiễm đã không còn là quan trọng nhất, mà bảo vệ tốt bạn của mình mới là điều quan trọng.

Đây cũng là nguyên nhân vừa rồi anh không trực tiếp ra tay.

Có điều anh không ngờ rằng lần này mẹ lại chủ động ra tay, giúp anh giải quyết vấn đề này.

Chỉ một nhát kéo, không những giải quyết hết cả nguồn lây nhiễm tinh thần kia, mà còn có thể chữa khỏi cho tất cả những người bị ô nhiễm.

“Anh Lục...”

“Anh Tiểu Lục...”

Sau khi thở hổn hển và cảm giác khủng hoảng trôi qua, liên tục có vài giọng nói vang lên.

Lúc này đội trưởng Râu Xồm Ngô Hưu và phó tổng giám đốc Tiêu đã khóc rối tinh rối mù, trên mặt hiện rõ vẻ sợ hãi, họ lồm cồm bò dậy, nhìn thoáng qua cơ thể cô gái có hình thù kỳ quái nằm cách đó không xa, vì sợ hãi mà trong cổ họng phát ra những tiếng ú ớ.

“Vừa rồi chúng tôi, chúng tôi có chuyện gì vậy?”

“Trời ạ, vừa rồi tôi… Tại sao vừa tôi lại chĩa súng vào anh Lục...”

“Đội... Đội trưởng, không phải chúng ta nhận được lệnh bất chấp tất cả bảo vệ anh Lục sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận