Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 633: Đề nghị hợp tác của Viện Nghiên cứu (1)

Khi ánh mắt của nữ tiến sĩ xinh đẹp này trở nên cuồng nhiệt, mặt của cô ta gần như dán sát vào mặc của Lục Tân.

Ánh mắt của Lục Tân chợt trở nên lạnh lùng.

Anh không tránh đi, chỉ là lặng lẽ ngồi ở đó, ánh mắt thờ ơ nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của cô ta.

Một người cuồng nhiệt, một người thờ ơ, giống như băng và lửa giao nhau, không biết là băng dập tắt lửa hay là lửa làm băng tan chảy.

Nhưng ít nhất từ bên ngoài, nhiệt độ của băng dường như thấp hơn một chút.

Bầu không khí trở nên dồn nén áp lực.

Tiến sĩ An không hề có ý định lui lại, Lục Tân không muốn tránh đi.

Dường như hai người đang phân cao thấp với nhau.

Qua một lúc lâu sau, Lục Tân chậm rãi lấy một điều thuốc từ trong túi ra, “bốp” một tiếng, làn khói từ từ bay lên.

Tiến sĩ Anh đành phải lùi lại, còn bị sặc đến mức ho khan một lúc.

“Tôi không thích từ “tạo ra” trong miệng cô, nhất là “được sáng tạo” nữa.”

Trong tình huống bình thường, Lục Tân sẽ theo phép lịch sự là không tự tiện hút thuốc ở phòng làm việc của người khác khi chưa được phép.

Nhưng lần này là ngoại lệ, bởi vì người phụ nữ này có thói quen dựa vào người khác quá gần khi nói chuyện.

Bây giờ thấy hiệu quả khá tốt nên anh từ từ nhả làn khói ra, suy tư nói: “Nhưng bây giờ quả thật là tôi cũng muốn biết một chút, vì sao các cô lại cho rằng tôi là giai đoạn thứ ba. Hơn nữa vì sao lại cảm thấy tôi có tiềm lực đi lên những nấc thang kia?”

“Cậu vẫn chưa hiểu ra à?”

Tiến sĩ An thuận tay lấy ra một viên kẹo mềm màu đỏ, lúc đầu cô muốn bỏ vào miệng nhưng nhìn thấy dáng vẻ bình chân như vại ngồi hút thuốc của Lục Tân, cô cảm giác trong vô hình mình bị ép đến bên thấp hơn nên ấm ức buông xuống.

Cô không hứng thú nói: “Lý luận bảy bậc thang chỉ là một phương hướng chỉ dẫn cho chúng tôi mà thôi. Thế nhưng làm thế nào để đi lên bảy bậc thang này lại trở thành vấn đề trở ngại lớn nhất mà chúng tôi gặp phải.”

“Điển hình nhất là làm thế nào để đi từ bậc thang thứ hai lên bậc thang thứ ba, chúng tôi đã làm rất nhiều thí nghiệm, có thành công, cũng có thất bại, nhưng cho dù là thành công hay là thất bại, chung quy lại đều làm cho chúng tôi cảm thấy không hài lòng…”

“Không có cách nào bước lên bậc thang thứ ba, thật ra cũng xem như thất bại.”

“Ngược lại là cậu, trong tư liệu của Thanh Cảng là người có năng lực xuất hiệu ngẫu nhiên trong hoang dã nhưng lại càng ổn định, cũng càng có tiềm lực. . .”

Nói đến đây, con ngươi của cô ta hơi chuyển động, đột nhiên cười nói:

“Có phải cậu đang lo lắng chúng tôi sẽ mổ cậu ra để xem rốt cuộc giáo sư Vương Cảnh Vân đã làm gì với cậu không?”

“Hửm?”

Lục Tân không có phản ứng quá lớn, chỉ là lẳng lặng ngẩng đầu, nhìn về phía cô ta.

“Thật ra chúng tôi cũng đã nghĩ như thế…”

Tiến sĩ An không hề che giấu vẻ hưng phấn trong mắt mình: “Đối với tình trạng của cậu, thực ra cũng là một loại suy đoán, hoặc là nói, thông qua quan sát tỉ mỉ mà tiến hành suy luận. Theo lý thuyết, đáng lẽ nên cẩn thận tiến hành kiểm tra, đánh giá mới có thể xác định được trạng thái thực sự của cậu.”

Nhưng nói xong cô ta lại hơi tiếc nuối mà thở dài: “Chỉ tiếc, chúng tôi không dám.”

“Vì cái gì?”

Lục Tân hơi tò mò, người phụ nữ này không giống như sẽ nói ra hai từ “không dám” này.

Giọng nói của tiến sĩ An lại trở nên dịu dàng, khẽ cười nói: “Đương nhiên là bởi vì lo lắng cậu không chịu đựng nổi rồi. . .”

Vẻ mặt của Lục Tân lập tức trở nên khó chịu.

Người phụ nữ này khẽ mỉm cười, xoay người sang chỗ khác.

Cô ta nhanh chóng lấy ra một chiếc cốc giấy, vài cây bút và vài sợi tơ màu trắng, đặt trên bàn, các quả cầu nam châm màu đen đang không ngừng va chạm... Ngón tay của cô ta vô cùng linh hoạt, giống như làm ảo thuật mà đưa qua đưa lại, đầu tiên là đặt cốc giấy nghiêng nghiêng một bên ở trên bàn, ở phía trên lại đặt một cây bút, sau đó dựng tiếp một cây bút ở trên, lại dùng một sợi tơ quấn lấy quả cầu đá và treo lên.

Thế là, một cảnh tượng để cho người ta cảm thấy ngạc nhiên xuất hiện.

Cốc giấy chỉ chạm một bên vào mặt bàn, hai cây bút một ngang, một dọc hoàn toàn không có điểm tựa.

Rõ ràng thoạt nhìn lúc nào cũng có thể sẽ rơi xuống, nhưng hết lần này tới lần khác bởi vì quả cầu đá rủ xuống nên giữ được sự cân bằng vững vàng mà chuẩn xác.

“Nhìn thấy không?”

Cô ta quay đầu nhìn Lục Tân nói: “Đây chính là trạng thái của cậu.”

“Trên lý luận nhiều nguyên cá thể phức tạp không để đạt được trạng thái thăng bằng, cũng giống như một quả bom lúc nào cũng có thể nổ tung. Nhưng ở trong trạng thái nguy hiểm như thế mà cậu vẫn có thể giữ vững được cân bằng, đến mức cân bằng gần như hoàn hảo. Chúng tôi tuy muốn hiểu rõ sự cân bằng này của cậu là được tạo thành như thế nào. Nhưng điều duy nhất chúng tôi có thể làm cũng chỉ là đứng bên cạnh cố gắng quan sát những điều nhỏ nhất…”

Nói xong, tay cô nhẹ nhàng chạm vào quả cầu nam châm, trong nháy mắt toàn bộ sự cân bằng vị phá vỡ, cốc giấy, bút rơi đầy bàn.

“Nếu không thì không chỉ đơn giản là chuyện tan tành thành từng mảnh như vậy đâu.”

Lục Tân lập tức hiểu rõ ý của cô ta.

Có lẽ đây chính là phương pháp mà Viện Nghiên cứu dùng để tỏ rõ thái độ của bọn họ đối với mình ư?

Vậy nên anh cũng thành khẩn thể hiện thái độ của mình.

“Tôi không có thời gian để cho các cô quan sát!”

Anh từ từ ngẩng đầu lên, hết sức thản nhiên nói: “Tôi muốn đi tìm lão viện trưởng, hỏi rõ ràng năm đó ở cô nhi viện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đồng thời, với tư cách là một đứa trẻ đã từng được ông ấy chăm sóc muốn bày tỏ tấm lòng biết ơn của tôi, cũng như các anh chị em khác đến ông ấy.”

“Mặt khác, tôi không biết năm đó có bao nhiêu người còn sống sót, nhưng tôi muốn đi tìm bọn họ.”

“Bởi vì tôi đã từng hứa rằng sẽ dẫn bọn họ rời khỏi nơi đó!”

Lúc nói những lời này, anh vô cùng nghiêm túc.

Biểu cảm trên mặt không thay đổi đặc biệt gì, chỉ là hết sức thành khẩn thể hiện thái độ của mình.

Nhưng loại nghiêm túc này vốn đã là một loại thái độ.

“Có thể hiểu được.”

Vị nữ tiến sĩ xinh đẹp kia dường như không để lộ ra biểu cảm gì khác thưởng. Chỉ là cô khẽ thở dài, hơi hơi cúi người, lấy ra một tờ giấy dính ở trên tất chân của mình rồi thuận thế ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Tân khẽ nói: “Có người hướng tới chân lý, có người tôn trọng hiện thực, còn tôi lại cho rằng những bậc thang đó mới là thứ không tiếc tất cả để thay đổi. Nhưng tôi có thể đảm bảo rằng..”

“Đa số đàn ông trên thế giới này đều sẽ cho rằng người phụ nữ như tôi thắng tất cả chân lý.”

Lục Tân giật mình, cảm giác cho cô ta nói rất có lý.

Nhưng anh chỉ hơi trầm ngâm rồi nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận, khẳng định bản thân anh không phải người như vậy.

“Tuy nhiên…”

Giọng nói của vị nữ tiến sĩ xinh đẹp kia lại thay đổi, ngữ điệu rất dịu dàng: “Đây cũng không có nghĩa là chúng ta không thể hợp tác…”

“Ví dụ như chúng ta đều muốn tìm ra giáo sư Vương Cảnh Vân. . .”
Bạn cần đăng nhập để bình luận