Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 470: Dù chết vẫn muốn yêu (1)

“Đều mẹ nó đừng có nói nhảm.”

Trong tiếng la hét ầm ĩ, đầu xe lạnh nghiêm mặt, tức giận mắng một tiếng, dọa cho tất cả mọi người đều im lặng.

“Các người nghe tôi nói, bây giờ cũng không còn cách nào khác.”

Tốc độ nói của đầu xe hơi hơi chậm lại, nói: “Những tên điên này xông tới tới cùng một lúc thì chúng ta vẫn phải chết, chẳng thà liều một phen. . .”

“Nhưng nếu như mọi người cùng nhau xông lên, thật sự xảy ra chuyện thì cũng không chỗ để hối hận nữa.”

“Cho nên, tôi sẽ cùng anh ta qua đi giải quyết, các người ở chỗ này chờ. Khi có cơ hội thì phải tranh thủ thời gian xông ra ngoài. . .”

Vừa nói, cô ta vừa nhíu chặt lông mày, nhanh chóng suy nghĩ mọi chuyện cần thiết: “Nếu như có thể chạy ra nơi này, lập tức dùng mọi biện pháp để truyền lại tin tức cho thành phố tường cao xung quanh, thậm chí là đoàn kỵ sĩ. Tóm lại dùng tất cả mọi biện pháp để truyền tin cho tất cả mọi người…”

“Trong thị trấn Bạch Tháp có tên điên, đây là chuyện lớn. . .”

“Bất kể người nuôi tên điên chính là ai thì đều tuyệt không muốn để cho tin tức này lộ ra ngoài, chúng ta con mẹ nhà hắn cứ phải truyền tin tức đi…”

“Chỉ cần truyền ra ngoài, cũng chính là cho tôi, còn có tất cả anh em đã chết ở chỗ này báo thù. . .”

Dùng tốc độ nhanh nhất nói xong những lời này thì băng dán cũng đã được quấn xung quanh cả người cô ta. Hai người hầu kia rõ ràng là do tâm lý lo lắng nào đó mà còn muốn dây dưa thêm một lúc nhưng cô ta không nhịn được mà phất tay, sau đó cầm lên một khẩu súng tiểu liên, kiểm tra đạn rồi đeo lên lưng, lại cầm qua một cây súng lục để nhét vào khe trống giữa lốp xe và đùi trong của chân trái.

Cuối cùng, cô ta cầm qua một cái ba lô màu đen đặt lên đầu xe.

“Đầu xe, tôi đi cùng với chị. . .”

Tiểu Chu mặt chợt đỏ bừng, chợt đứng dậy hét to.

“Đi con bà nó. . .”

Đầu xe lạnh mặt mắng một tiếng, tầm mắt lướt qua người bọn họ thật nhanh, từ từ nói: “Tiền không quan trọng bằng mạng sống, hãy cố gắng sống sót.”

Lúc này, một đám tài xế đều bị choáng váng, có người chợt đỏ bừng cả mặt, có người thậm chí đỏ cả vành mắt.

“Mọi người đừng khóc sụt sịt nữa, lão nương còn không dễ chết như vậy. . .”

Nhưng người đầu xe này rõ ràng là không kiên nhẫn, chợt quay đầu xe nhắm ngay về phía một trong số những chiếc cửa sổ không có kính.

Bên cạnh cửa sổ có một tấm ván gỗ nghiêng nghiêng, đây là lúc nãy dùng để gác súng. Cô ta lái xe lao thẳng đến tấm ván gỗ này.

Sau đó mượn tốc độ, phóng thẳng từ cửa sổ thấp của siêu thị bay ra ngoài, nhìn thoáng qua giống như chiếc xe đang bay lên không trung vậy.

Trái tim của mọi người đều căng thẳng như nhảy lên tận cổ.

Còn chưa kịp nói gì thì đã thấy một chiếc xe máy màu bạc cũng rú ga “vèo” một cái bay qua cửa sổ.

Thậm chí anh không cần mượn lực từ tập gỗ mà trực tiếp nhấc tay lái lên nhảy thẳng từ cửa sổ ra ngoài, theo sát sau xe của đầu xe.

“Anh Tiểu Lục, đưa đầu xe của chúng tôi quay về đi..”

“Tất cả những đồ vật lục soát được ở hoang dã chúng tôi đều không cần nữa, cho anh hết đấy…”

Chu Tiểu Mao ở đằng sau hét to, nhưng giọng nói của cậu ta rất nhanh đã bị bỏ lại đằng sau.

“Vậy là thật ra chị cũng không cho rằng tôi chắc chắn sẽ đúng nên không dám để bọn họ mạo hiểm. Chị chỉ vì lấy cớ là tin tưởng tôi để đi ra ngoài. Nếu như vậy, coi như tin tình báo của tôi không chắc chắn là đúng thì cũng có thể nhân cơ hội này dẫn dụ tên điên rời đi đúng không?”

Xe máy của Lục Tân rất dễ dàng đuổi kịp chị Cao đầu xe, cười hỏi.

“Biết rồi anh vẫn đi theo à?”

Chị Cao đầu xe quay đầu nhìn Lục Tân, nói: “Tôi cũng không muốn gây quá nhiều phiền toái cho anh. Bây giờ anh có thể lựa chọn đi cùng tôi chia đường mỗi người một ngả, chỉ cho tôi vị trí của tiếng đàn vi-ô-lông kia là được. Sau khi tôi dẫn những tên điên này đi thì anh qua hỗ trợ là được!”

“Không cần.”

Lục Tân cười nói: “Biện pháp này của chị rất tốt, lúc nãy tôi cũng chưa nghĩ tới.”

Chị Cao thủ lĩnh trầm ngâm một lát, chợt ánh mắt sáng lên nhìn thẳng về phía Lục Tân: “Vì sao anh lại tình nguyện giúp chúng tôi như vậy?”

“Ở lần gặp mặt đầu tiên lúc trước chẳng phải chị đã nói rồi sao?”

Lục Tân cười nhìn về phía cô ta, nói: “Người ở trên vùng hoang dã, có thể giúp đỡ nhau thì giúp một tay thôi!”

Đầu xe nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu rồi nói: “Lúc đấy tôi là vì ngủ với anh.”

Lục Tân xấu hổ, sau đó cười cười, nói: “Xuất phát điểm của chị không đúng, nhưng lời chị nói rất có lý.”

“Thời buổi này còn có người như anh sao?”

Đầu xe cười lạnh một tiếng, hơi trầm ngâm một lát, chợt cô ta nghiêm mặt hỏi: “Vừa rồi Tôn Cẩu Tử nghi ngờ anh không có ý định tốt mà trà trộn vào đội xe của chúng tôi là không đúng, nhưng cậu ta nói cũng có cái lý riêng của mình. Anh vẫn luôn lén lút quan sát tôi rốt cuộc là vì mục đích gì?”

“Cái này. . .”

Lục Tân suy đi nghĩ lại thì vẫn quyết định giữ bí mật giúp Lão Chu và Tiểu Chu.

Lão Chu và Tiểu Chu đã nhờ anh trước khi chữa khỏi cho đầu xe thì không thể nói ra mục đích thật sự mà bọn họ mời mình giúp đỡ.

Như vậy tương đương với bảo vệ bí mật hợp đồng, cho nên vẫn phải tuân thủ quy định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận