Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 922: Người nắm giữ hướng đi của thế giới (2)

“Có lẽ là chúng tôi suy nghĩ nhiều, nhưng chúng tôi không thể không nghĩ như vậy...”

Trần Tinh xoa chân mày, rồi ngồi thẳng lưng, nói: “Tóm lại ngắn gọn, vì để giải quyết phiền phức ở vùng cấm cấp S, và tránh ô nhiễm chuyển biến xấu thì viện nghiên cứu đã chia sẻ cho chúng tôi không ít tư liệu có giá trị, thậm chí còn chi viện cho các thành phố Tường Cao một ít vũ khí đặc biệt, với dụng ý là để thành phố Tường Cao giảm thiểu hết sức mọi biến cố sẽ xảy ra trong quá trình khống chế vùng cấm cấp S, nhưng hiện tại...”

“Ha ha, biến cố nên gặp phải, không bớt được cái nào…”

Nói đến đây, cô ấy cũng hết cách, nhẹ nhàng lắc đầu, bất lực nói: “Thậm chí bây giờ chúng tôi không có cách nào để loại bỏ nó, rốt cuộc là thành phố Hắc Chiểu chấp hành mệnh lệnh của viện nghiên cứu, tiến hành làm sạch vùng cấm cấp S nên mới dẫn đến ô nhiễm lớn như vậy?”

“Hay thật ra là vì họ đang lén tiến hành thí nghiệm tạo ra lãnh chúa tinh thần, cuối cùng thất bại, nên mới gây ra cục diện thế này?”

Lục Tân không ngờ rằng phía sau chuyện này lại tồn ẩn một nguyên nhân phức tạp như thế.

Đối với câu hỏi này, anh quyết định im lặng đọc tài liệu trước mặt.

“Quá nhiều biến số, cho nên tôi mới quyết định nói những lời này với anh.”

Trần Tinh nhìn về phía anh, nói: “Hắc Chiểu xin cứu viện, chúng ta sẽ đi, nhưng nhất định phải cẩn thận, đừng để rơi vào bẫy rập.”

“Vậy cụ thể chúng ta… Phải làm như thế nào?”

Lục Tân nhíu chặt cặp chân mày, có vẻ hơi mơ màng.

Anh có thể hiểu được lo lắng của Trần Tinh, nhưng để xử lý một tình huống phức tạp như thế thì anh lại không có đủ kinh nghiệm.

“Nói đơn giản thì...”

Trần Tinh nhìn Lục Tân thật kỹ, rồi vẻ mặt của cô trở nên nặng nề vô cùng, nói:

“Trong nhiệm vụ chi viện lần này, hoàn thành nhiệm vụ không phải mục tiêu hàng đầu. mà bảo vệ tốt bản thân anh và đồng đội mới là quan trọng nhất.”

Nghe Trần Tinh nói vậy, làm Lục Tân cảm thấy rất bất ngờ.

Rõ ràng đây là nhiệm vụ chi viện, thế mà hoàn thành nhiệm vụ không phải mục tiêu quan trọng nhất.

Thật ra việc này không phù hợp với nguyên tắc làm việc của anh lắm, nhưng anh cũng không phản cảm với vấn đề này, thậm chí còn thấy hơi thích.

“Tôi hiểu rồi.”

Lục Tân cười nói: “Tôi sẽ ở bảo vệ tốt bản thân và đồng đội, sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ trong khả năng của mình…”

Nói rồi, anh nhìn xung quanh, hỏi tiếp: “Vậy lần này có những ai?”

Vừa rồi Trần Tinh đã nói anh là người dẫn đội, sẽ dẫn người đi chi viện, nếu anh là đội trưởng, vậy cấp dưới của anh đâu?

“Đây là vấn đề quan trọng nhất lúc này.”

Trần Tinh cười nói: “Nếu cử tiểu đội chi viện, vậy thì chúng tôi cần phải cử ra một tiểu đội ít nhất là có bốn người có năng lực, và một người phụ trách phân tích thông tin để mỗi ngày liên lạc và thông báo những tin tức liên quan, sau khi chọn được người dẫn đội, chúng tôi đã quyết định để Hàn Băng đi theo nhóm anh, cô ấy đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp, hơn nữa thời gian anh và cô ấy hợp tác đủ lâu, đủ hiểu biết.”

“Ồ?”

Lục Tân có hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía Hàn Băng ngồi bên cạnh.

Lúc này mới hiểu rõ tại sao Hàn Băng lại ngồi ở đây để cùng anh nghe Trần Tinh nói về nội dung nhiệm vụ.

Nhìn thấy Lục Tân quay đầu lại, Hàn Băng chỉ hơi híp mắt cười với Lục Tân, nói:

“Anh đơn binh đang lo lắng tôi sẽ làm vướng chân anh sao?”

“…”

“Không có không có.”

Lục Tân vội vàng xua tay, cười nói: “Có cô đi theo, tôi thấy rất yên tâm.”

Trần Tinh thấy hai người họ đang nhìn nhau sau đó gật đầu, cô ta cười nói: “Việc còn lại là lựa chọn người có năng lực.”

“Ngoại trừ anh ra, chúng tôi có thể lựa chọn ra ba người có năng lực khác để hỗ trợ và cùng anh giải quyệt nhiệm vụ chi viện này.”

Lục Tân vừa nghe thấy vậy thì mỉm cười.

Lúc trước anh cũng đã từng chọn, nhưng thực thế thì cũng chẳng đúng nghĩa là chọn, dù sao anh cũng chỉ quen biết có vài người…

“Có điều trước khi chọn thì cần phải suy xét đến một vấn đề.”

Dường như Trần Tinh đoán được anh đang nghĩ gì, cười nói: “Bây giờ Kế hoạch Thiên Quốc đang dần đi vào giai đoạn hoàn thiện, tôi biết anh rất thân với Tửu Quỷ và Oa Oa, nhưng tiếc là bây giờ hai cô ấy đang cùng đám người Thần Bà, La Hán, Khán Môn Cẩu ở lại Thanh Cảng để tham gia Kế hoạch Thiên Quốc, cùng với phối hợp với một loạt thí nghiệm khác, cho nên họ đã bị loại trừ ra khỏi danh sách những người có thể tham gia nhiệm vụ này.”

“Vậy sao?”

Đúng là Lục Tân thấy hơi mất mát, có điều anh suy nghĩ một chút, rồi quan tâm nói: “Vậy Bích Hổ thì sao?”

Trên mặt Trần Tinh lóe lên nụ cười quả nhiên là thế, nói: “Bích Hổ nói, có thể suy xét.”

“Bây giờ anh ta đang đại diện Thanh Cảng đàm phán với nữ vương Thị trấn Vui Vẻ, đoán chừng cũng sắp về rồi.”

Nhưng rồi cô ta không nhịn được mà mỉm cười, nói tiếp: “Chỉ là dù sao anh ta cũng vừa đại diện Thanh Cảng đàm phán với Thị trấn Vui Vẻ, bên kia mới vừa kết thúc đã phải theo anh đi công tác, thậm chí còn chẳng có thời gian nghỉ ngơi, vậy thì không hợp lý lắm, cho nên…”

Cô ta dừng một chút, rồi cười nói tiếp: “Cần phải suy nghĩ làm cách nào để thuyết phục anh ta.”

Nỗi lo âu thấp thỏm trong Lục Tân lập tức thả lỏng hơn phân nửa.

Anh quyết định bỏ qua bước thuyết phục, dù sao thì chỉ cần dẫn theo Bích Hổ, anh cảm thấy những chuyện khác đã chẳng quan trọng nữa.

“Còn những người khác thì…”

Trần Tinh suy nghĩ, rồi nhẹ nhàng búng tay vào không khí một cái, nói: “Lấy lại đây.”

Lục Tân và Hàn Băng đều nhìn thấy cô ta búng tay vào trong không khí, cả hai đã ngớ người ra.

Không tới vài giây, đột nhiên trên bàn trước mặt Trần Tinh bất ngờ xuất hiện một chồng danh sách thật dày.

Sao chồng danh sách này lại có thể bất ngờ xuất hiện giữa không khí như vậy, chẳng hề có chút dấu hiệu nào, giống như là cô ta đang biểu diễn ảo thuật trước mặt họ vậy.

Lục Tân và Hàn Băng thấy cảnh tượng này, bất ngờ đến trợn trừng cả mắt…

Trần Tinh thấy phản ứng hơi ngạc nhiên của họ thì hơi ngớ người, sau đó hiểu ra, cười nói với Lục Tân:

“Có phải anh lại quên nó rồi không?”

Nói rồi, cô ta dùng ánh mắt cổ vũ nhìn về phía một hướng trống không.

Trong lúc Lục Tân cảm thấy rất kỳ quái, thì dưới cẳng chân anh có cảm giác chạm phải cái gì đó mềm mại.

Anh khựng lại một lúc, rồi đột nhiên phát hiện không biết từ khi nào mà cạnh chân anh có thêm một người… Hoặc là nói quái vật.

Cao hơn một mét, mặc bộ tây trang nhăn dúm dó, trên mặt không có mắt mũi miệng.

Chỉ có hai cái lỗ tai to, cánh tay là những xúc tua mềm mại, trong đó có một cái xúc tua đang quấn cẳng chân anh…

Anh suy nghĩ một lúc thì mới nhớ ra, ngạc nhiên hỏi: “Là nó?”

Trước khi nhìn thấy nó thì hoàn toàn không có ấn tượng, còn sau khi nhìn thấy nó đã lập tức nhớ lại những ký ức về nó.

Đây chính là con quái vật nhỏ bắt được ở thành phố trung tâm, không ngờ nó lại xuất hiện ở nơi này.

Lại còn ăn mặc rất ra hình ra dáng nữa…

“Không ngờ đúng không?”

Trần Tinh cười nói: “Sau khi được chúng tôi chiêu mộ, biểu hiện của nó luôn ngoan ngoãn, bây giờ đã chính thức trở thành một thành viên của chúng tôi.”

“Bây giờ đang chịu trách nhiệm làm thư ký của tôi.”

“Không thể sắp xếp nhiệm vụ khác cho nó, là vì lo nếu nó chạy ra ngoài sẽ bị lãng quên mất…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận