Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 824: Người bị ma quỷ bám vào người (2)

“Đi đâu ăn đây?”

Lục Tân là người áp chót rời khỏi công ty, sau khi xuống lầu anh đã hơi thả lỏng, cười dò hỏi.

“Em biết có một chỗ không tệ, nằm ở phía bắc thành phố Vệ Tinh số hai, anh Tiểu Lục cứ đi theo em là được.”

Phó tổng giám đốc Tiêu liên tục cam đoan, mời Lục Tân lên xe, sau đó phóng vèo đi.

Phía sau lưng, chủ nhiệm Lưu nhìn bọn họ đi xa thì vui mừng vuốt tóc mình, còn gọi điện thoại cho thư ký bùi ngùi nói: “Tôi đã nói mà, lúc ấy thật sự không thể cho cậu ta nghỉ việc, bây giờ cậu xem đi, vị phó tổng giám đốc Tiêu này của chúng ta quan tâm cậu ta đến mức nào chứ?”

“Lần này tôi xử lý tốt như vậy, tôi có cảm giác mình có hy vọng được điều lên làm phó tổng giám đốc của công ty mẹ đó…”

Nơi phó tổng giám đốc Tiêu dẫn Lục Tân đến là một nhà hàng món Tây được trang trí vô cùng đẹp ở phía bắc của thành phố Vệ Tinh số hai.

Lúc họ vừa đi vào nhà hàng, vì đã qua giờ cao điểm trong nhà hàng, cho nên nhìn thoáng qua cả nhà hàng rất yên tĩnh, rất vắng khách, sau khi phó tổng giám đốc Tiêu nói thầm với nhân viên phục vụ vài câu, thì những khách hàng còn lại cũng nhanh chóng đóng gói mang về.

Cả nhà hàng món Tây chỉ còn lại hai người Lục Tân và phó tổng giám đốc Tiêu, vắng vẻ, im phăng phắc,

“Anh Tiểu Lục, anh xem thích ăn món nào.”

“Lần trước anh giúp em chuyện lớn như vậy, em nhất định phải cảm ơn anh thật tốt.”

Phó tổng giám đốc Tiêu có vẻ rất phấn khởi, thậm chí còn hơi kích động, anh ta cầm thực đơn, hào phóng nói với Lục Tân.

Lục Tân liếc nhìn giá món ăn trên thực đơn, trong lòng lập tức kinh ngạc.

Vị phó tổng giám đốc Tiêu này cảm kích anh đã tống mẹ kế của anh ta vào tù đến mức nào vậy, thế mà nỡ mời mình đến mức này?

Anh cảm giác mình muốn ăn hết tất cả những món ăn sang trọng đắt đỏ này, nhưng mà dù sao phó tổng giám đốc Tiêu cũng là cấp trên của anh, cũng không tiện khiến cấp trên có ấn tượng anh là một người không biết khiêm tốn, vì thế anh chỉ nhìn lướt qua thực đơn rồi đẩy trở về, cười nói:

“Cậu gọi đi, tôi sao cũng được.”

Ý của sao cũng được đó là nếu cậu gọi món rẻ tiền thì tôi cũng sẽ không có ý kiến gì đâu.

Cùng lắm trong lòng chỉ ghim thù mà thôi.

Cũng may Tiêu Viễn là một người rất biết điều, anh ta cầm thực đơn nhìn lướt qua, sau đó tiện tay đưa cho nhân viên phục vụ đứng bên cạnh:

“Lấy những món đầu bếp đề cử.”

Lục Tân lập tức kính nể ngay, âm thầm nhớ kỹ chiêu này.

“Anh Tiểu Lục, em cũng không biết anh ăn quen hay không, không hợp khẩu vị thì chúng ta đổi.”

Phó tổng giám đốc Tiêu rất hào phóng, không chỉ gọi cho Lục Tân phần ăn mà đầu bếp đề cử, còn gọi thêm một chai rượu vang đỏ.

Tự tay mở giấy niêm phong, mở bấc, ân cần rót cho Lục Tân.

Nói thật thì, cho dù là bò bít tết hay là rượu vang đỏ, Lục Tân đều không nếm ra được hương vị rõ ràng.

Nhưng từng cử chỉ hành động của anh đều rất cẩn thận, cẩn thận quan sát, học theo, biến bữa cơm này thành một trận đánh ác liệt.

Tuy rằng hai người có cảm giác như đang rơi vào lòng địch, nhưng biểu hiện lại rất nhẹ nhàng.

Sau đó thuận miệng nói đến chuyện Lục Tân đi thành phố Trung Tâm thăm người thân, rồi lại nói đến tình hình gần đây của nhà họ Tiêu.



Từ cái lần xảy ra chuyện ở thành phố trung tâm, mẹ kế Lục Duy Duy của phó tổng giám đốc Tiêu đã bị một đám người thần bí dẫn đi, đến bây giờ vẫn chưa thấy về, cha con nhà họ Tiêu cũng bận rộn vô cùng, còn bị cách ly rất lâu, sau đó qua đủ các thể loại kiểm tra đo lường, hỏi cũng không dám hỏi.

Có điều sau khi trải qua trình tự kia, thì Tiêu Viễn đã không gặp phải ác mộng nữa, cũng coi như thoát được một kiếp.

Phó tổng giám đốc Tiêu do dự mãi, cuối cùng vẫn kể cho cha nghe những điều mà anh ta đã phải trải qua.

Mà ban đầu vị tổng giám đốc Tiêu lớn kia cũng không cam lòng, sau khi vận dụng đủ các mối quan hệ và phương pháp để tìm hiểu.

Rồi qua thăm hỏi nhiều lần, cuối cùng cũng đã được một vài người quen cảnh cáo, ông ta lập tức hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề.

Bắt đầu từ lúc này, ông ta không dám tiếp tục thúc giục, thậm chí còn bỏ bê công việc, chỉ ở nhà chăm sóc con cái.

Cách thức xử lý ô nhiễm của bộ phận Thông Quan Đặc Biệt luôn như vậy, không hề lưu tình…

Lục Tân âm thầm nghĩ trong lòng.

“Anh Tiểu Lục, thật ra, sau khi trải qua chuyện lần trước, em rất tò mò về mọi người...”

Bữa ăn rề rà kéo dài mất nửa tiếng, sau đó phó tổng giám đốc Tiêu mới do dự nói với Lục Tân: “Trước kia em gặp ác mộng có làm thế nào cũng không hết, thế mà anh vừa ra tay đã giải quyết cho em rồi, các anh… Đều thuộc về một bộ phận thần bí nào đó nhỉ?”

Lục Tân nhìn chằm chằm anh ta một cái, cảm thấy hơi do dự.

Theo như bình thường thì công việc của bộ phận Thông Quan Đặc Biệt không được để người bình thường biết.

Thậm chí những người sau khi bị cuốn vào chuyện này, khi xong việc đều sẽ bị xóa ký ức.

Nhưng mà, xóa ký ức cũng được chia theo cấp bậc, không thể đảm bảo có thể xóa sạch ký ức của tất cả những người có liên quan được.

Hơn nữa bây giờ những sự cố ô nhiễm đặc biệt đã càng ngày càng nhiều, có vẻ như bộ phận Thông Quan Đặc Biệt cũng đã dần nới lỏng tiêu chuẩn.

Điều này dẫn đến càng lúc càng có nhiều người bình thường dần nhận ra sự tồn tại của bộ phận đặc biệt này.

Tiến thêm một bước, cũng đã nhận ra ô nhiễm đặc biệt là có thật.

Bây giờ, tâm trạng tất cả mọi người và bộ phận Thông Quan Đặc Biệt đang ở trạng thái vi diệu dù biết rõ nhưng không nói ra.

Một phía thì liều mạng đoán, lời đồn và thảo luận càng ngày càng nhiều.

Còn một phía thì dung túng bọn họ đoán, thậm chí là thảo luận.

Đương nhiên, dù là vậy thì quy định của bộ phận Thông Quan Đặc Biệt vẫn rành rành ra đó, Lục Tân vẫn không thể nào giải thích cho Tiêu Viễn hiểu.

“Anh Tiểu Lục, anh đừng hiểu lầm...”

Thật ra phó tổng giám đốc Tiêu đã hơi quá căng thẳng, vừa thấy ánh mắt Lục Tân anh ta đã cuống cuồng giải thích: “Có một vài việc có thể hỏi, có một vài việc không thể hỏi, đương nhiên em hiểu đạo lý này, chỉ là em thấy hơi tò mò, các anh, cho dù là chuyện thần bí gì cũng đều giải quyết sao?”

Sau đó anh ta gằn giọng theo phản xạ tự nhiên: “Bắt quỷ, niệm kinh, trừ tà, xem phong thuỷ, đều thuộc phạm trù của công việc sao?”

Ánh mắt của Lục Tân càng kỳ quái, có phải vị phó tổng giám đốc Tiêu này có chút hiểu lầm với công việc của anh không?

Đối diện với ánh mắt của Lục Tân, phó tổng giám đốc Tiêu càng thêm luống cuống.

Anh ta do dự, rồi thì thào nói: “Thật ra, em muốn hỏi, anh lợi hại như vậy, vậy anh đã từng gặp phải..”

“Người bị ma quỷ bám lên người?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận