Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 121: Cô gái bay lơ lửng (2)

"Không ngờ cô ta còn có năng lực như vậy?"

Lục Tân nghe được lời Hàn Băng nói, cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi, bất giác dời tầm mắt đi.

"Thật ra đây chưa tính là năng lực Oa Oa..."

Hàn Băng khẽ nói, chỉ là giọng nói lúc này đã trầm xuống.

Lúc này, ánh mắt của Lục Tân bị mọi người xung quanh thu hút. Chỉ thấy sau khi cô gái kia xuất hiện giữa không trung, cứ lẳng lặng lơ lửng ở đó, cũng không biết là chiếc ô trong tay cô ta kéo cô ta bay trong không trung, hay bản thân cô ta có thể bay trên không trung, trong tay cầm một cái ô. Nhưng dáng vẻ dường như hoàn hảo đến từng xăng ti mét của cô ấy đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Thật ra cô ta không làm gì cả, cơ thể chỉ nhẹ nhàng chuyển động giữa không trung.

Mắt rất to nhưng có vẻ hơi vô thần, điều này làm lúc cô ta xoay một vòng, hình như không hề nhìn về phía người nào.

Lại giống như đang nhìn về phía mọi người.

Sau đó, mỗi người bị cô ấy nhìn đến đều dần lộ ra vẻ mặt hơi cuồng nhiệt.

Không còn người nào muốn nhảy từ trên tầng xuống nữa, cho dù chân đã bước ra nửa bước, lúc này cũng thu về.

Bọn họ chỉ mở to mắt nhìn cô gái này, dường như trời sập xuống cũng không thể làm cho bọn họ rời mắt đi nửa giây.

Trên mặt mỗi người đều xuất hiện một số biểu cảm kỳ lạ.

Có người thì kích động, cộng thêm cuồng nhiệt, cũng có người lại vô cùng chán nản và hối hận, còn có người cắn chặt hàm răng, nắm chặt nắm đấm, còn có người hai chân mềm nhũn, quỳ xuống mặt đất, sau đó nhìn về phía cô gái khóc nức nở...

Cô gái này chỉ ở giữa không trung khoảng mười giây, lại nhẹ nhàng lướt về phía trước.

Nhưng ánh mắt của mọi người xung quanh vẫn đuổi theo cô, bước chân cũng bắt đầu di chuyển theo.

Bọn họ dường như không muốn chịu nổi khi cách cô ta quá xa, bất giác lại muốn đuổi theo cô ta.

Nhưng sau khi Oa Oa cách bọn họ càng lúc càng xa, bọn họ không còn điên cuồng lựa chọn trực tiếp nhảy từ trên tầng xuống, mà dường như đột nhiên tỉnh táo, mỗi người đều thả người bên cạnh mình ra, bất kể là độc thân hay đang nắm tay người yêu, hoặc kéo người yêu, đều vội vàng thả nhau ra, sau đó nhanh chóng lao về phía đầu cầu thang ở các hướng, tranh nhau chạy xuống tầng...

"Bọn họ làm sao vậy?"

Lục Tân nhìn biểu hiện của những người này, cũng cảm thấy thật hoang đường.

"Oa Oa đã cứu bọn họ..."

Giọng nói của Hàn Băng hình như cũng có chút vui vẻ, nhẹ nhàng giải thích: "Phương pháp đơn giản nhất để ngăn cản những người này, chính là thi triển một loại ảnh hưởng càng mạnh hơn ảnh hưởng bọn họ nhận được. Oa Oa chính là đang làm như thế. Bởi vì những người này nhìn thấy Oa Oa, bất luận là sự chú ý hay tình yêu trong lòng đều bị bóp méo, cho nên suy nghĩ tự tử vì tình sẽ tạm thời biến mất..."

"Bây giờ, bọn họ chắc chắn không muốn chết nữa, chỉ muốn ở gần Oa Oa hơn, nghe giọng nói của cô ấy..."

"..."

Lục Tân cố gắng hiểu logic kỳ quái này, đồng thời nói: "Vậy bây giờ..."

"Nguy cơ ở trung tâm thương mại Vạn Chúng tạm thời được loại bỏ. Tôi sẽ mau chóng bố trí tổ chi viện tiến vào thu dọn hiện trường."

Hàn Băng nhanh chóng lật tài liệu, nói: "Bây giờ còn có ba nơi là quảng trường Thiên Thủy, cầu Thanh Nhan và nhà máy dệt cũ Thanh Miên ở phía nam thành phố đang bùng phát ô nhiễm, đồng thời nhanh chóng khuếch tán. Hai người anh và Oa Oa đúng lúc có thể mau chóng chạy qua tiếp viện..."

"Được..."

Lục Tân đáp ứng, tốc độ cũng nhanh hơn.

Anh lao tới cầu thang bên ngoài và nhảy thẳng xuống dưới, nhẹ nhàng điểm một cái lên dây điện vắt ngang qua không trung, lại lao về phía sân thượng của một tòa nhà bên cạnh, sau đó men theo mặt tòa nhà, vội vàng lướt về phía trước, rất nhanh đã đuổi kịp Oa Oa đang nhẹ nhàng bay trong không trung. Lúc người ở giữa không trung, anh nhìn về phía cô ta và kêu lên: "Cô đi tới quảng trường Thiên Thủy. Bây giờ tôi sẽ chạy tới cầu Thanh Nhai gần hơn một chút..."

"... Dù sao cô cũng biết bay!"

Cô gái đang lơ lửng giữa không trung chậm rãi quay đầu, liếc nhìn Lục Tân.

Trong đôi mắt to vô thần dường như có chút sức sống, khẽ nói: "Được."

Sau đó cô ta tới con phố kế tiếp lại rẽ về vị trí quảng trường Thiên Thủy nằm ở phía tây, chiếc váy nhẹ nhàng tung bay trong gió đêm.

Lục Tân không suy nghĩ nhiều, theo mặt tòa nhà, leo về phía cầu Thanh Nhai.

Nhưng trong kênh nói chuyện, Hàn Băng có vẻ rất ngạc nhiên: "Oa Oa... không ngờ lại nói chuyện với anh ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận