Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 56: Cuộc sống tốt nhất

Tuy rằng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng lúc cô giáo Tiểu Lộc đi tới trước hộp thư lấy túi giấy thật dày kia ra, sắc mặt vẫn thay đổi ngay. Cô ấy chỉ mới nhìn thoáng qua đã lập tức đóng lại, thậm chí còn kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Sau đó cô ấy xoay người, nhìn Lục Tân với vẻ cảnh giác và chất vất.

Giọng nói của cô ấy dần trở nên gấp gáp, hạ giọng nói: “Em thật sự không làm chuyện xấu chứ?”

Lục Tân đành phải giải thích: “Đều là tiền hợp pháp… Hơn nữa còn đã nộp thuế…”

“Vậy cũng… Quá nhiều!”

Cô giáo Tiểu Lộc ôm túi, giọng nói đã có vẻ hơi gấp: “Thật ra… Thật ra ở đây, đã rất tốt…”

“Đàn… Đàn thần thú nhỏ này ngày nào cũng được ăn no, mặc ấm. Có vài người tốt bụng giúp chị tìm một ít giáo trình giảng dạy trong trường học, hơn nữa… Hơn nữa chị vẫn luôn đi qua đi lại phòng hành chính, mong xin được một thân phận hợp pháp, cũng để chúng có được thân phận, sau này có thể đến trường trung học học tập… Tất cả đều rất thuận lợi, thật sự không cần nhiều tiền vậy đâu...”

Nghe cô giáo Tiểu Lộc nói những lời này, tâm trạng Lục Tân cũng trở nên rất tốt, nhất là khi nhìn dáng vẻ cô giáo Tiểu Lộc hồi hộp, làm anh có một cảm giác như chiến thắng trở về. Vì thế cười giải thích: “Thừa ra vẫn luôn tốt hơn, mua cho chúng thêm chút thịt để ăn. Mùa đông lạnh cũng phải có thêm quần áo, tương lai chúng ta cũng sẽ đổi sang một địa điểm mới, còn nữa, chân của chị…”

Anh nói chầm chậm, rồi nhìn xuống chân cô giáo Tiểu Lộc.

Thật ra cô ấy là một cô gái cao gầy, chỉ tiếc là luôn phải ngồi ở trên xe lăn.

Lúc này, bên cửa sổ ló ra mấy khuôn mặt nhỏ, ai cũng trợn to mắt nhìn Lục Tân và cô giáo Tiểu Lộc, có đứa che miệng cười, có đứa nói khe khẽ, còn có đứa nắm hai tay khoa chân múa tay làm dáng vẻ hôn môi.

Lục Tân bị đám nhóc con này nhìn đến mức đỏ hết mặt.

Còn cô giáo Tiểu Lộc thì quay đầu lại lườm chúng một cái.

Tiếng “bình bịch” vang lên, tất cả khuôn mặt nhỏ đều biến mất, thành thật quay về chỗ ngồi chép bài.

Cô giáo Tiểu Lộc ngồi ở trên xe lăn vẫn có vẻ đứng ngồi không yên, cô ấy nhìn trái nhìn phải, sau đó cứ như ăn trộm nhanh tay rút một xấp tiền trong túi giấy nhét vào trong quần áo của mình. Sau đó đẩy túi vào trong tay Lục Tân, nói: “Em đừng để hết ở đây, cho chị nhiều quá thì ngăn tủ nhỏ của chị cũng không chứa nổi. Hơn nữa ngộ nhỡ dẫn người xấu tới thì sao đây?”

“Chuyện này…”

Ban đầu Lục Tân định đẩy về lại, nhưng nghe cô ấy nói vậy thì đành phải nắm lại túi giấy.

Cô giáo Tiểu Lộc nói với giọng nghiêm túc: “Em cứ giữ trước đi, nếu khi nào cần chị nhất định sẽ tìm em!”

Lục Tân im lặng một lúc, mới nhẹ nhàng gật đầu.

“Còn nữa…”

Cô giáo Tiểu Lộc chăm chú nhìn Lục Tân, dặn dò anh: “Chị không biết rốt cuộc em làm công việc gì, nhưng người ta trả nhiều tiền như vậy chắc chắn là rất mệt hoặc là rất nguy hiểm. Hằng ngày em phải ăn nhiều một chút, đừng ngày nào cũng chỉ ăn rau xanh với đậu hủ…”

“Em có…”

Lục Tân nhận xấp tiền, cười nói: “Ngày nào em cũng ăn đùi gà!”

“Người có thể ăn đùi gà mỗi ngày sẽ không ăn đùi gà hằng ngày đâu…”

Cô giáo Tiểu Lộc vô tình bóc trần lời nói dối của Lục Tân, sau đó thầm than một tiếng.

Lục Tân không biết nên tiếp lời thế nào, vì thế hai người đứng bên cửa sổ nhìn bụi hoa trụi lủi, một đứng một ngồi có hơi im lặng.

Chỉ có ánh mặt trời nhợt nhạt phủ lên thế giới này một tầng ánh sáng ảm đạm.

Qua một hồi lâu, Lục Tân đột nhiên do dự nói: “Chị Tiểu Lộc, chuyện năm đó…”

“Em muốn hỏi cái gì?”

Cô giáo Tiểu Lộc quay đầu lại đã nhìn thấy khuôn mặt hơi mù mịt, lại có vẻ do dự của Lục Tân.

Cô ấy liếc nhìn Lục Tân một cái, sau đó nở nụ cười, rồi nói với giọng trầm thấp: “Lục Tân à, đừng mãi nhớ đến chuyện trước kia, lòng người có thể chứa được bao nhiêu sầu. Có vài việc em không nhớ rõ cũng là một chuyện may mắn…”

Lục Tân im lặng một lúc, rồi nói: “Đứng hở tý lại lôi lời kịch của mấy ông già trong phim ra nói được không, lúc nhỏ em cũng từng xem rồi…”

“Hừ, không thú vị gì cả!”

Cô giáo Tiểu Lộc chuyển đề tài, nói: “Vài ngày nữa đến đây ăn sủi cảo nha? Bây giờ đã có thể cho trứng gà vào nhân như hồi xưa rồi!”

Tâm trạng của Lục Tân cũng trở nên tốt hơn, gật đầu nói: “Được!”

“Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì ở trại trẻ mồ côi Trăng Máu?”

Lúc rời khỏi tiểu học Trăng Máu, trong đầu Lục Tân đang suy nghĩ về vấn đề này.

Anh vẫn còn nhớ rõ tất cả chi tiết đã xảy ra ở trại trẻ mồ côi trước kia, cũng nhớ rõ sau đó trại trẻ mồ côi Trăng Máu đã xảy ra một chuyện, nhưng trong trí nhớ vẫn là một mớ hỗn độn, anh luôn muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì. Cho nên thỉnh thoảng sẽ hỏi Tiểu Lộc, nhưng cô ấy không chịu nói cho anh, cũng luôn cười qua loa để dời đề tài này.

Thậm chí anh đã từng hỏi người nhà, nhưng người nhà cũng không chịu nói.

Qua một thời gian dài, ngay cả anh còn không muốn nhớ lại.

Có nhiều khi anh chỉ cố sức giúp đỡ cô giáo Tiểu Lộc, vì anh cảm thấy xây dựng lại trại trẻ mồ côi Trăng Máu là chuyện của hai người.

Nhưng anh vẫn còn người nhà bên cạnh, vì thế không thể ở lại giúp đỡ, vậy chỉ có thể kiếm thêm chút tiền.

Trước kia anh luôn cảm thấy cuộc sống như vậy rất áp lực, không có điểm cuối. Nhưng rốt cuộc bây giờ anh đã thấy được tia hy vọng.

Có thể kiếm tiền bằng công việc của mình, có chuyện nào tốt hơn chuyện này sao?

Nghĩ như thế, tâm trạng của anh đã dần trở nên tốt hơn.

Sau khi đi qua mấy con đường, anh lên xe buýt, thả vào đó một đồng tiền xu.

Khi gần về đến nhà thì anh xuống xe, việc đầu tiên là đến một con hẻm bán thức ăn tụ tập trên đường.

Mỗi tối nơi đây sẽ có rất nhiều người tập trung lại, họ bày bán nhiều loại rau xanh, thậm chí là các thức ăn ngoài hoang dã. Trong thành vệ tinh, có rất nhiều người thử mọi cách để gieo trồng rau xanh, có người xây dựng một vườn rau trong những tòa nhà bỏ hoang, hoặc một mảnh vườn trên mái nhà, thậm chí còn có người trốn ra khỏi thành đến nông trường ngoài thành Thanh Cảng tự mở đất khai hoang, hoặc là săn một ít động vật hoang dã mang vào thành bán.

Mà dường như phòng hành chính thành Vệ Tinh nhắm một mắt mở một mắt với nơi này. Có đôi khi còn bảo vệ nó một chút.

Lục Tân mua vài món ở trong chợ bán thức ăn, sau đó xách bao lớn bao nhỏ về chung cư.

Lúc này bóng đêm đã hoàn toàn buông xuống, đèn đường dài lê thê, cách rất xa mới có một cột đèn, xung quanh có vẻ âm u vắng lặng. Lúc lên lầu, ngoài hành lang càng không có tiếng động, cũng không có một chút ánh sáng. Tòa nhà này đã rất cũ rồi, hơn nữa tình hình hiện tại ở thành vệ tinh số 2 vẫn là người ít nhà nhiều, cho nên mãi không có cư dân dọn vào, trước kia có vài nhà nhưng rồi họ cũng dần dọn đi.

Thang máy không có ai sửa, vì thế Lục Tân leo cầu thang lên lầu bốn.

Khi anh vừa ra khỏi chỗ rẽ, đã thấy trong phòng số bốn mươi tỏa ra ánh đèn, và tiếng mắng chửi của cha.

“Con thối tha kia, mày lăn về đây cho tao, coi tao có bổ sống mày ra không!”

Mặt mày cha xanh mét, biểu cảm cực kỳ tức giận, khuôn mặt méo mó, hai mắt đỏ như máu đứng ngoài cửa mắng to.

Còn em gái thì bò qua bò lại trên trần nhà của hành lang, chu miệng: “Con không về, cha có ngon thì ra đây đi…”

“Mày quay về đây, xem tao có bằm mày ra không…”

“Ha ha ha ha ha, cha có bản lĩnh thì ra đánh con đi…”

Cha tức giận hét lên: “Gừ…”

Em gái không cam lòng yếu thế: “Xì…”

Lục Tân than một tiếng, cảm nhận bầu không khí ấm áp của gia đình, bước chầm chậm về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận