Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1213: Nhị Hào của cô nhi viện (2)

“Nhưng mà một phần bây giờ anh có thể nói chuyện với tôi chắc chắn sẽ chết.”

“Nói nhảm gì đó?”

Cha gào thét theo bản năng: “Chẳng lẽ chúng ta chờ chết ở đây… Ồ?”

Trong lúc ông ta gào thét, bỗng nhiên phản ứng lại, trong bóng dáng màu đen, ánh mắt khó tin nhìn về phía Nhị Hào: “Mày có thể trông thấy tao?”

“Đương nhiên rồi.”

Nhị Hào gật đầu, sau đó trên mặt nở nụ cười trắng bệch, nhìn sau lưng Lục Tân: “Tiểu Thập Thất, cậu còn sống?”

Nghênh đón ánh mắt của cậu ta, em gái bên cạnh Lục Tân cũng ngây ra.

Sau khi sửng sốt, cô ấy bỗng nhiên trốn ra sau lưng Lục Tân, không lên tiếng, chẳng qua là lén thăm dò nhìn về phía Nhị Hào.

“Tiểu Thập Thất bây giờ rất thẹn thùng.”

“Đương nhiên cũng có thể là do cậu không mặc quần áo.”

Lục Tân nhìn về phía Lục Hào giải thích thay em gái một câu: “Có điều nếu nguy hiểm như vậy, vậy hay là trốn ra ngoài khá tốt đó, tình huống khẩn cấp như vậy, vậy cũng chỉ có thể thông qua vực sâu mới đi ra được, vực sâu nơi này tại sao phong ấn vậy?”

“Là tôi.”

Nhị Hào gật đầu nói: “Bọn họ dùng một phần cơ thể của tôi phong ấn đó.”

“Cậu?”

Lục Tân kinh ngạc nói: “Vậy cậu còn không cởi bỏ đi?”

“Cái này…”

Nhị Hào mơ màng nói: “Tôi không biết, không có ai dạy tôi cởi bỏ thế nào…”

“Tích tích tích.”

Lúc Lục Tân nói chuyện với Nhị Hào, bên trên hố sâu dưới lòng đất, ba trái bom plasma Địa Ngục Tán cũng đã gần tới khâu cuối cùng.

Lúc đếm ngược trong năm giây cuối cùng, con số vừa nhúc nhích vừa vang lên tiếng cảnh báo nguy hiểm.

Ngay lúc tiếng cảnh báo kết hợp với hố sâu dưới lòng đất, bầu không khí căng thẳng thậm chí còn khiến người ta dựng tóc gáy.

Vị tế tự khoác áo choàng đen lơ lửng trên bầu trời tuyệt vọng cầu xin vào thời khắc cuối cùng.

Hạ Trùng trên sàn nhà nghiên cứu đổ nát vừa hét lên với mọi người xung quanh, vừa giơ súng xoay đa nòng về phía cánh cửa đó.

Dường như cô ấy đang muốn phá vỡ cánh cửa bị đóng chặt kia để rời khỏi đây bằng súng xoay đa nòng.

“Ai dà…”

Lúc này Lục Tân cũng hít sâu một hơi nói với Nhị Hào: “Phải nghĩ cách.”

Nhị Hào lộ ra vẻ mặt do dự, sau đó cậu ta nhẹ nhàng gật đầu: “Được rồi, cứu hết sao?”

Lục Tân nói: “Những người treo giữa không trung thì không cần.”

Khoảnh khắc bọn họ nói xong, bom plasma Địa Ngục Tán trên mái vòm bỗng nhiên đến ngược về không.

Âm thanh nhỏ giọt biến mất, toàn bộ hình trụ dường như im lặng chưa đến nửa giây.

Sau đó hồ quang điện màu lam cực lớn bỗng nhiên bao trùm bên ngoài.

Hồ quang điện màu lam ấy giống như cự mãng duỗi dài xuống.

Ánh sáng chói mắt lúc tiếp xúc bất cứ vật gì đều trong nháy mắt tan chảy, trong không khí đầy nỗi bất an và sự khô ráp.

Nhưng cũng trong hồ quang màu xanh đã bắt đầu lây lan, lúc chưa lấp đầy toàn bộ không gian, Nhị Hào từ hốc cây cơ khí đưa tay ra, nắm lấy cổ tay của Lục Tân. Cùng một lúc, quái thụ cơ khí mà cậu ta ẩn núp tỏa ra ánh sáng.

Vô số xúc tu cơ khí rút ra từ trong cơ thể quái vật cơ giới, nhanh chóng lao về phía sàn nhà đổ nát.

Hạ Trùng đang tuyệt vọng ôm súng xoay đa nòng oanh kích cánh cửa kia, bị xúc tu cơ khí quấn lấy bắp chân, sau đó treo ngược, nhanh chóng kéo về phía cây cơ giới, nếu thời gian chậm lại, còn có thể nghe được tiếng hét từ trong miệng cô: “Thả… chân… tao… ra”

“Đùng đùng đoàng đoàng.”

Ngay sau đó, hồ quang màu xanh khổng lồ lập tức nhấn chìm cả hố sâu dưới lòng đất.

Cho dù đó là sàn viện nghiên cứu đổ nát hay những người trong hố sâu, hoặc vị tế tự áo choàng đen treo ngược giữa không trung, hoặc những xúc tu cơ khí, các bộ phận điện tử được lắp ráp thành quái thụ cơ giới, tất cả đều bốc hơi hoặc vặn vẹo, ngay cả các mảnh thủy tinh rơi xuống đất cũng tan chảy hoàn toàn, toàn bộ hố sâu dưới lòng đất biến đổi thành plasma lỏng, nhiệt độ đạt đến mức không thể đo lường được.

Nhưng cùng lúc đó, Lục Tân, Hạ Trùng và những người khác, trong nháy mắt biến mất trong hố sâu dưới lòng đất.

Lục Tân mạnh mẽ mở mắt lập tức nhìn thấy mình ở một nơi kỳ lạ.

Anh đứng trên một sàn nhà.

Sàn nhà này không lớn, chỉ có vài mét vuông.

Kỳ quái chính là không gian xung quanh rất rộng, nhưng cũng không phải nhật nguyệt tinh thần hay đường phố thành thị, mà là một khối mảnh vỡ.

Những mảnh vỡ này có khi là tà dương dưới ánh chiều tà, có khi là thành phố đèn sáng lấp lánh, có khi là bãi cỏ xanh um.

Chẳng qua là mỗi cảnh sắc đều vỡ vụn.

Xé rách thế giới bình thường rắc lên không trung, chính là cảnh tượng như vậy.

Giữa mỗi khung cảnh, thứ có thể nhìn thấy chính là bóng tối sâu xa vô hình.

“Đây là đâu?”

Lục Tân lập tức phản ứng, nhẹ giọng hỏi.

Giọng nói Nhị Hào vang lên bên cạnh, cậu ta ngồi xếp bằng trên mảnh vỡ căn phòng trắng xóa.

Lặng lẽ nhìn xung quanh, khẽ nói: “Nơi đây là ác mộng của thần linh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận