Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1298: Bạn học gặp nhau (2)

Số tám cầm chiếc vali xách tay màu đen của mình lên, đi cùng với Lục Tân và cô giáo Tiểu Lộc ra khỏi trường tiểu học.

Trên đường phố vắng vẻ không có bóng người, Lục Tân đẩy xe lăn cho cô giáo Tiểu Lộc, thong thả đi cùng số tám.

Các cửa hàng xung quanh đều đóng cửa, không thấy bóng dáng bất kỳ người đi đường nào.

Dường như ở thành phố này chỉ còn lại ba người họ, không ai nói gì, cứ thế đi về phía trước.

“Không ngờ hiện giờ các cậu ở trong ngôi nhà lớn như vậy, còn thuộc khu biệt thự nữa.”

Sau khi đi được một lúc, số tám cười nói: “Nhưng cũng có rất nhiều vấn đề, chẳng hạn như quá vắng vẻ, không có quán cơm nào.”

Cô giáo Tiểu Lộc cắn môi, quay đầu nhìn Lục Tân một cái.

Quán cơm bình thường thì đương nhiên có, chỉ có điều hiện tại mấy con phố xung quanh đây đều bị phong tỏa nên mới vắng vẻ như vậy.

Lục Tân không nói gì nhiều, đẩy nhẹ mắt kính một cái, nói khẽ: “Quán cơm có thể mở cửa.”

Tai nghe gắn ngầm trong càng kính bên trái vang lên giọng của Hàn Băng: “Rẽ trái ở ngã rẽ phía trước.”

Lục Tân gật đầu, sau đó thản nhiên đẩy xe lăn, đi cùng số tám tới ngã rẽ trước mặt.

Sau khi rẽ, họ lập tức nhìn thấy ở đây có mở một quán nhỏ trông sạch sẽ, phổ thông.

Toàn bộ thực đơn và tủ bày hàng đều có đủ, không khác gì một quán cơm bình thường.

Chỉ có điều nhân viên phục vụ là một người phụ nữ cao gầy, để tóc ngắn, khí chất già dặn, sắc sảo, đeo tạp dề mới tinh… Lục Tân không biết Trần Tinh còn làm thêm công việc này.

“Ăn gì vậy?”

Đầu bếp thò đầu ra từ bếp, Bích Hổ đội một chiếc mũ đầu bếp cao cao, trông cực kỳ chuyên nghiệp.

Nếu như gã không đeo chiếc kính râm to bản trên mặt thì sẽ còn chuyên nghiệp hơn.

“Xào đại vài món gì đó là được…”

Lục Tân cười với Bích Hổ, vốn trong lòng đang có chuyện bận tâm nên cũng không có tâm trạng gọi món, đành để gã tự phát huy.

“Được thôi…”

Bích Hổ cười, ra dấu OK, rụt đầu về, trong phòng bếp nhanh chóng vang lên tiếng nồi muôi va vào nhau leng keng.

Trần Tinh cũng rất chuyên nghiệp lấy bát đũa chén đĩa cho họ, thậm chí còn có một ấm trà.

Tặng cho khách.

Số tám nhìn quán nhỏ này dường như rất xúc động, khuôn mặt hiện rõ nụ cười và sự khen ngợi.

Sau đó, anh ta nhìn mặt Lục Tân, cười nói: “Lần này trở về, cảm thấy nhiều thứ thật khác lạ.”

“Đây hẳn là cảm giác của người xa quê nhiều năm mới trở về. Có rất nhiều thứ quen thuộc, nhưng nhìn kỹ thì không còn như trước nữa, giống như thể tên ăn mày trước đây biến thành hoàng đế, còn hoàng đế trước đây thì biến thành người hầu, đại quái vật lúc trước...”

anh ta nhìn mặt Lục Tân nhưng không nói tiếp.

“Đúng vậy, thay đổi rồi.”

Cô giáo Tiểu Lộc tiếp lời: “Nhưng rất nhiều chuyện thay đổi theo hướng tích cực.”

Số tám nhìn cô ấy một cái, sau đó chỉ nở nụ cười.

Không ngờ Bích Hổ làm đầu bếp khá giỏi, ít nhất là đưa thức ăn lên rất nhanh.

Lanh canh leng keng một lúc, vài món đã được Trần Tinh tự tay bưng lên.

Một đĩa tôm hùm đậu hũ Ma Bà, một đĩa cá song da báo xào lòng già, một đĩa bông cải xanh xào tinh hoàn cừu, một đĩa cá hồi trộn trứng muối.

Thậm chí còn có một bát canh trứng rong biển nội tạng cừu và thêm một tô mì đậu phụ thối thật to làm món chính…

Lục Tân nhìn bàn cơm, cau chặt mày.

Tôm hùm và cá song da báo, không biết tốn bao nhiêu tiền đây…

Trái lại, số tám ăn rất ngon miệng, không hề khách sáo với Lục Tân và cô giáo Tiểu Lộc, sau khi đồ ăn được mang lên, anh ta lập tức cầm bát ăn lấy ăn để, mặc dù trông không hề bệ rạc nhưng quả thực giống một người giỏi ăn, nhanh chóng đánh bay quá nửa số đồ ăn.

Cuối cùng còn gọi thêm một chai bia uống với Lục Tân, cười nói: “Thường xuyên đi công tác ở các nơi, lâu lắm rồi tôi không được yên ổn ăn một bữa cơm.”

Lục Tân và cô giáo Tiểu Lộc ăn rất ít, chủ yếu là ngồi xem số tám ăn, đồng thời đều có tâm sự.

Đợi số tám ăn xong, Lục Tân mới nhìn số tám như nghĩ ngợi điều gì đó, hỏi: “Giờ cậu đang làm gì?”

“Thực ra tôi biết hiện giờ mọi người cũng rất lo lắng.”

Số tám không trả lời ngay mà rút một điếu thuốc của Lục Tân châm lửa, hút một hơi rồi mới nói: “Dù sao trước đây cô nhi viện của chúng ta đã từng xảy ra rất nhiều chuyện, tôi vẫn còn sống, hơn nữa còn có thể trở về có lẽ rất bất thường với mọi người.”

“Mặt khác...”

Anh ta nói chậm lại một chút, cười nói: “Mọi người cũng lo lắng không biết liệu lần này tôi về có mục đích gì khác hay không phải không…”

anh ta đưa mắt nhìn Lục Tân và cô giáo Tiểu Lộc, chậm rãi nói: “Lần này tôi trở về đúng là có chuyện.”

Cô giáo Tiểu Lộc lập tức hơi căng thẳng, Lục Tân bất giác ngẩng đầu nhìn anh ta một cái.

Ngay cả phục vụ viên ngồi xem báo trong phòng bếp cách chỗ họ không xa dường như cũng hơi dỏng tai lên.

Số tám nhìn họ, bỗng phì cười một tiếng, nói: “Nhưng chuyện tôi muốn làm không hề liên quan gì với mọi người.”

Nói rồi, anh ta lấy một chiếc đồng hồ bỏ túi trong ngực ra xem thử, nói: “Sắp tới lúc rồi.”

“Tối nay tôi có một đơn nghiệp vụ ở xung quanh thành phố Thanh Cảng.”

Nói rồi nhìn về phía Lục Tân, cười nói: “Cậu có hứng thú đi xem thử một chút với tôi không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận