Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1610: Nhược điểm của Bạo Quân (2)

Nơi xảy ra vụ nổ dữ dội là một điểm tập kết nằm trong vùng hoang vu, giờ đây các bồn chứa dầu nơi chúng chứa dầu đã nhấn chìm hơn một nửa điểm tập kết trong biển lửa, không biết bao nhiêu xác chết. đang tỏa ra khí cháy khét lẹt, những người bị lửa bao trùm đang tuyệt vọng tháo chạy nhưng những người sống sót hầu như không quan tâm, vừa khóc vừa la hét, kêu gọi người khác cầm vũ khí đuổi theo.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lục Tân vọt tới bên cạnh điểm tụ tập, đang chuẩn bị hỗ trợ, anh thấp giọng lên tiếng hỏi.

“Đứa trẻ… đứa trẻ…”

Đám người ở điểm tụ tập này thiếu chút nữa đã xem Lục Tân thành kẻ địch của mình, thế nhưng ánh mắt của Lục Tân khiến cho bọn họ phải bình tĩnh lại.

Bọn họ dùng giọng điệu khàn khàn kêu lên: “Có binh đoàn kỵ sĩ tập kích thôn làng của chúng tôi, cho nổ bồn chứa dầu, chết… có rất nhiều người chết, thế nhưng, thế nhưng phải đuổi theo nhanh, bọn họ… Bọn họ đã bắt hết toàn bộ những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi chỗ chúng tôi đi rồi…”

Những hạt màu đen trong đôi mắt của Lục Tân khẽ run lên, anh nắm chặt tay ga.

Mỗi một điểm tụ tập đều có trại trẻ mồ côi, bởi vì cũng không ai biết người lớn của lũ trẻ kia lúc nào sẽ chết ở trong khu vực hoang dã.

Mà mấy chữ trại trẻ mồ côi lại khiến cho Lục Tân để ý hơn cả.

Anh lập tức hỏi rõ thời gian và phương hướng rời đi của binh đoàn kỵ sĩ kia, sau đó vặn tay ga nhanh chóng vọt về phía trước.

Trên đường đi vội vã, nhưng anh ngược lại còn nhắm đôi mắt của bản thân lại.

Mười năm phút sa, một sức mạnh vặn vẹo nhanh chóng được tạo ra, dần dần khuếch tán vào sâu bên trong chỗ hoang dã.

Giống như một chiếc lưới vô hình, bất thình lình, lấy anh làm trung tâm, nhanh chóng tỏa ra các phương hướng xung quanh.

Hai bên trên còn đường mòn gập ghềnh, cỏ dại tối màu hoang dại, giống như là bị chải cho cong ngược lên trên.

Trong lúc nhất thời, tất cả sức mạnh tinh thần được bao phủ ở trong phạm vi của tấm lưới, tất cả những sự vật sự việc đều bị dội vào trong đầu của anh.

Hơn nữa tấm lưới tinh thần lực này còn đang nhanh chóng lan truyền về phía bất tận ngoài kia.

Sức mạnh vặn vẹo càng lớn thì tinh thần lực càng mỏng, năng lực cảm nhận sẽ càng kém.

Tuy nhiên, Sức mạnh vặn vẹo của Lục Tân đã được kéo dài đến bảy hoặc tám ki-lô-mét, thế nhưng trông có vẻ nó vẫn còn lâu mới dừng lại.

Cho đến khi sức mạnh tinh thần của của anh cảm nhận được ở phương hướng Đông Bắc, một đội Kị Sĩ Hoang Dã đang lao tới, ở giữa là một chiếc xe tải lớn được bảy tám chiếc xe máy canh giữ, trong thùng sau của chiếc xe tải, có hơn chục đứa trẻ bơ vơ đang kinh hãi chen chúc nhau.

Hít một hơi thật sâu, Lục Tân lập tức tăng nhanh tốc độ tiến về phía trước.

Dưới sự trợ giúp của em gái, những tính năng của xe mô tô được phát huy đến mức cao nhất, hơn nữa ở phía dưới trăng máu, bỗng nhiên lóe lên một quả cầu những hạt màu đen, xe mô tô lúc ban đầu thỉnh thoảng biến mất ở một chỗ, lúc xuất hiện trở lại đã đang ở vị trí cách đó mấy chục mét rồi.

Cứ như vậy lặp lại, tuần hoàn không ngừng nghỉ.

Chỉ trong thời gian ba mươi giây ngắn ngủi, Lục Tân đã đuổi kịp quân đoàn kỵ sĩ kia rồi.

Anh chợt nhấc đầu xe mô tô lên, mô tô vọt lên trên không trung, sánh ngang cùng với trăng máu, sau đó đâm thẳng xuống đất.

Cùng lúc đó, trong chiếc hộp phía sau chiếc mô tô, chú chó rô-bốt mở hộp và chìa ra một khẩu súng lục ổ quay nhiều nòng dài.

"Đùng đùng..."

Những tia lửa phụt ra, biến nhóm quân đoàn kị sĩ này thành một đống thịt vụn.

Lục Tân giơ tay lên và lan tỏa năng lực sức mạnh ảo tưởng trong phạm vi sức mạnh vặn vẹo, ảo ảnh này che đi cái chết bi thảm của các thành viên trong quân đoàn kị sĩ này, để cho những đứa trẻ này không phải nhìn thấy. Sau đó, anh tiến lại gần những đứa trẻ, với một nụ cười nhẹ trên mặt, đang chuẩn bị đưa đám nhỏ trở về điểm tập trung trước, sau đó, anh lại đột nhiên phát hiện ánh mắt của những đứa trẻ này trống rỗng vô hồn, tựa hồ có chút khẩn trương.

Bọn chúng dường như không muốn được giải cứu mà nhìn về phía Đông Bắc một cách khao khát.

"Mẹ mẹ mẹ..."

Chúng kêu lên khe khẽ, như thể mẹ chúng đang ở hướng đó.

"Lây nhiễm tinh thần?"

Lục Tân khẽ cau mày, trong mắt anh hiện lên một tia nóng giận mà lạnh lẽo.

Những đứa trẻ này đều đã bị ảnh hưởng bởi một loại phương diện tinh thần nào đó, nghĩa là bọn chúng không chỉ đơn giản là bị bắt cóc.

Nhận ra được vấn đề, anh hít một hơi thật sâu.

"Ong ong ong..."

Tinh thần lực của anh không ngừng chấn động, tản ra từng vòng gợn sóng không khí.

Thông qua những vòng tròn không khí này, Lục Tân ngay lập tức nhìn thấy cách đó bảy tám dặm cũng có một nhóm binh đoàn kỵ sĩ đang vội vã chạy tới.

Đằng sau bọn họ, thậm chí còn có một nhóm người đang điên cuồng lao tới từ điểm tập kết.

Nhưng những người ở điểm tụ tập, vũ khí rõ ràng không bằng đám người trong binh đoàn kỵ sĩ, đã bị bọn họ áp chế hoàn toàn.

Sức mạnh vặn vẹo tiếp tục lan rộng, Lục Tân lại tiếp tục nhìn thấy nhiều cảnh tượng kỳ lạ hơn nữa xuất hiện trong vùng hoang dã dưới trăng máu.

Có ít nhất bốn nhóm binh đoàn kỵ sĩ, đang đưa theo những đứa trẻ bị cướp, lao về một hướng nào đó.

Xa hơn một chút, anh thậm chí có thể nhìn thấy một loài động vật chân đốt cao lớn, trông giống như ba khớp hoa sen dựng đứng.

Nhưng thân thể của nó được bao bọc trong một bộ lễ phục nữ tu đen trắng, ôm một đứa trẻ trong tay, ngâm nga một bài hát, dưới ánh trăng đỏ thẫm, nhẹ nhàng đung đưa thân người, chậm rãi hướng đi về phía Đông Bắc, tư thế quỷ dị và vặn vẹo không thể tả.

Và đằng sau nó, có một loạt những đứa trẻ, nhảy theo nhịp đung đưa của nó, đi theo nó tiến về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận