Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 837: Cô gái nhận hết tra tấn (1)

Trong sân im phăng phắc, chỉ có một vài vệ sĩ bị thương nhưng xui xẻo lại không thể ngất xỉu phát ra tiếng rên rỉ.

Đội trưởng Râu Xồm Ngô Hưu cảnh giác nhìn xung quanh, trong tay vẫn luôn ôm súng, từ đầu đến giờ tay anh ta vẫn chưa buông khỏi cò súng.

Những cảnh sát vũ trang xung quanh cũng giống vậy, đôi mắt ai cũng trừng to như chuông đồng.

“Đội trưởng...”

Không biết đã chờ bao lâu, một đội viên thì thào gọi một tiếng.

“Sột xoạt.”

Ánh mắt mọi người xung quanh đều nhìn về phía anh ta, Ngô Hưu khẽ hỏi: “Chuyện gì?”

Mặt đội viên hơi đỏ lên: “Tôi có thể đi vệ sinh không?”

Đội trưởng Ngô Hưu lập tức từ chối: “Nhịn đi.”

“Vị chuyên gia kia đã nói, bây giờ chúng ta không được làm gì cả, chỉ có thể cẩn thận hết sức có thể…”

Hai đùi của đội viên kia sắp kẹp chặt vào nhau, thì thào nói: “Đừng nói nữa, càng nói tôi càng căng thẳng hơn, đáng lẽ có thể nhịn mà không nhịn nổi nữa… Trước kia một mình tôi đối mặt với ba tay súng của kỵ sĩ đoàn cũng chưa từng sợ hãi đến vậy… Thế mà bây giờ có cảm giác lông tơ đã dựng đứng hết lên.”

Không ít cảnh sát vũ trang cũng âm thầm gật đầu, âm thầm phụ họa...

Trong bầu không khí quái quỷ này, nếu có thể thấy được kẻ thù xông ra để mọi người giải tỏa cảm xúc thì thật tốt.

“Ôi chao...”

Trong đám đông bỗng nhiên vang lên một tiếng than thở, sau đó có người đứng dậy.

Đội trưởng Râu Xồm Ngô Hưu thấp thỏm, có vài họng súng đồng loạt chĩa lên người anh ta.

“Ôi chao, đừng nổ súng...”

Phó tổng giám đốc Tiêu mới vừa định đứng dậy đã lập tức ngồi xổm xuống lại, hoảng loạn nói: “Tôi cùng phe với mọi người mà…”

“Cái gì mà người cùng phe?”

Đội trưởng Râu Xồm trừng mắt lườm anh ta một cái: “Anh là ai?”

“Tôi…”

Từ nãy đến giờ Tiêu Viễn luôn hốt hoảng, anh ta cố sắp xếp lại câu từ một lúc lâu, rồi mới lí nhí nói:

“Nếu nói đúng ra thì tôi cũng được xem như là cấp trên của anh chuyên gia mà các anh đang nói…”

“…”

Một nhóm chiến sĩ vũ trang lập tức nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi ngờ, ngón tay đã đặt lên cò súng.

“Là thật đó...”

Phó tổng giám đốc Tiêu sợ hãi nổi hết cả da gà da vịt, hoảng loạn giải thích:

“Chuyện này do tôi mời anh ấy đến…”

“Tôi cảm thấy gần đây bạn của tôi hơi kỳ lạ, nên mời anh ấy đến xem có chuyện gì, không ngờ lại làm lớn đến vậy…”

“Người bị thương hai đùi ở bên cạnh chính là bạn của tôi…”

“Chao ôi, bây giờ trong lòng tôi thấy rất áy náy, không biết là tôi có đang hại cậu ta hay là… Tôi thật sự cùng phe với các anh.”

Đội trưởng Râu Xồm nhíu mày lại.

Lúc nãy họ đã đọc hồ sơ và biết được đúng là có người dẫn Lục Tân đến đây.

Nhưng vẫn nói: “Vừa rồi sao anh không đứng dậy?”

Phó tổng giám đốc Tiêu hèn nhát nói: “Vừa rồi... Vừa rồi tôi sợ hãi đó...”

Đội trưởng Râu Xồm cảnh giác nhìn anh ta: “Vậy tại sao bây giờ anh lại muốn đứng lên?”

Vẻ mặt phó tổng giám đốc Tiêu hơi nhăn lại: “Chân... Chân bị tê...”

Râu Xồm lộ ra vẻ mặt cạn lời, ngẫm nghĩ rồi cảnh giác nói tiếp: “Vậy anh vẫn nên tiếp tục ngồi chồm hổm đi…”

“Dù sao anh Lục cũng đã nói phải cẩn thận nhiều hơn.”

“Ờ...”

Phó tổng giám đốc Tiêu tủi thân trả lời, hai chân run rẩy, rồi không nhịn được mà đặt câu hỏi: “Vậy tôi…”

“Tôi có thể đổi thành ngồi không?”

Râu Xồm Ngô Hưu bắt đầu suy nghĩ thật kỹ một phen, rồi miễn cưỡng đồng ý:

“Có thể, biên độ động tác không được quá lớn.”

Phó tổng giám đốc Tiêu như trút được gánh nặng, gian nan chuyển từ tư thế ôm đầu ngồi chồm hổm thành đặt mông xuống đất.

Thấy anh ta hoàn thành xong động tác mà không có gì bất thường, không hiểu sao đội trưởng Râu Xồm và những chiếc sĩ vũ trang cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.

“Lách cách...”

Đúng vào lúc này, đột nhiên có một tiếng động rất nhỏ vang lên.

Tiếng động không lớn, nhưng trong khoảng sân yên tĩnh thì lại rất rõ ràng, trái tim mọi người đều giật thót.

Sột soạt.

Vô số họng súng đồng loạt chĩa qua đó.

Rồi nhìn thấy ở góc tường phía đông biệt thự, nơi có ánh đèn chiếu xuống có một cái nắp ẩn dưới mặt đất bị đẩy lên.

Sau đó mọi người căng thẳng đến mức thở cũng không dám thở mạnh, phía dưới cửa động ngầm từ từ có một cái đầu tóc màu đen ló lên, các chiến sĩ vũ trang đều hồi hộp muốn nổ súng, sau đó nhìn thấy phía dưới mái tóc màu đen chính là khuôn mặt của một cô gái.

Đó là một khuôn mặt tím bầm và đầy vết thương, trên khuôn mặt vừa cảnh giác vừa sợ hãi.

Khi nhóm cảnh sát vũ trang nhìn thấy cô ta, và cô ta đột nhiên nhìn thấy cảnh sát đứng đầy trong sân thì cả hai phía đều cùng cảm thấy sợ hãi.

“Ối, các anh…”

Khi cô ta nhìn thấy rõ huy hiệu trên vai đám người Ngô Hưu thì vẻ mặt hoảng sợ đã biến mất, vừa mừng vừa sợ: “Các anh là cảnh sát sao?”

“Mau, mau cứu tôi với...”

Vẻ mặt cô ta toát ra vẻ kích động như người chết đuối vớ được cọc, động tác cũng nhanh hơn, cố sức lao về phía trước, giọng nói cũng có tiếng khóc nức nở:

“Cái người kia là ác quỷ, anh ta đã nhốt tôi dưới tầng hầm rồi tra tấn tôi...”

“Khó khăn lắm tôi mới thoát ra được…”

Các chiến sĩ vũ trang vốn đang cực kỳ căng thẳng lập tức ngẩn người.

“Bình Bình, cô là Bình Bình sao?”

Phó tổng giám đốc Tiêu cũng đứng dậy, sau khi nhìn kỹ khuôn mặt cô gái kia một chút thì vội vàng giải thích với đội trưởng Râu Xồm Ngô Hưu: “Cô ta chính là cô gái bị Cao Nghiêm trói… Bị Cao Nghiêm mang đến đây, tôi và anh Tiểu Lục đến đây là để tìm cô ta...”

“Trời ạ, sao cô ta lại bị tra tấn đến mức này cơ chứ…”

Trong lúc anh ta đang nói chuyện thì cô gái đã bò ra khỏi hầm.

Chỉ thấy người ngợm cô ta bẩn thỉu, có vài vết máu, trông rất yếu ớt, tóc tai rối bời.

Nhìn vẻ ngoài thì cô ta không phải kiểu lớn lên cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại có khí chất yếu mềm, cơ thể gầy gò, hơn nữa cả người cô ta đầy vết thương, vẻ mặt nhút nhát vì đã quá sợ hãi, lập tức khiến mọi người đều rung động.

Bởi vì động tác bò ra quá nhanh, lúc cô ta chạy về phía trước hai bước đã lảo đảo, suýt thì té ngã.

Phó tổng giám đốc Tiêu và những cảnh sát đứng gần cô ta đều sợ hãi, theo quán tính muốn vươn tay đỡ cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận