Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 947: Hàn Băng nham hiểm (2)

Nói đến đây đột nhiên gã phản ứng lại, nghiêm túc nói: “Mọi người, không ai được phép nói ra bên ngoài, biết chưa?”

Trong phòng, mọi người đều nén cười, gật đầu.

Vị phó đội trưởng này thân là hệ người nhện, bắt cóc một người bình thường, thế mà lại bị đấm bầm mắt, đúng là lịch sử đen mà.

Chuyện này mà bị đồn về Thanh Cảng, đây đúng là một chuyện mất mặt.

“Anh Bích Hổ cứ yên tâm, mắt anh không bị bầm uống công đâu, kế hoạch thuận lợi, công lao đầu chính là của anh.”

Hàn Băng cố nén cười, nhìn về phía Đàn Gia nằm trên thảm, cười nói: “Đánh thức ông ta trước đi!”

Bích Hổ nao núng, trên mặt hơi vui mừng, nhanh chóng vọt vào nhà vệ sinh rót nước, hiếu kỳ nói: “Có kế hoạch gì?”

“Đương nhiên là kế hoạch điều tra về ô nhiễm đặc biệt ở thành phố Hắc Chiểu.”

Hàn Băng lấy một tờ giấy ra cẩn thận viết lên, đồng thời giải thích: “Vừa rồi tôi đã nói trước với đội trưởng đơn binh rồi.”

“Bây giờ vấn đề lớn nhất mà chúng ta gặp phải ở thành phố Hắc Chiểu chính là không biết ai là người có thể tin tưởng, cũng không biết bắt đầu triển khai điều tra từ đâu, nếu sở hành chính thành phố này đã sa đọa, ngược lại chúng ta sẽ trở thành kẻ thù của thành phố này.”

“Một khi đã như vậy, vậy tại sao chúng ta không thay đổi suy nghĩ một chút, bắt đầu ra tay từ tầng chót của họ?”

“Trước khi xuất phát đến đây tôi đã nghiên cứu kỹ càng tỉ mỉ, thành phố Hắc Chiểu không giống như Thanh Cảng chúng ta, bởi vì họ vẫn luôn giữ ngành công nghiệp đen và buôn bán hắc thảo, cho nên ngược lại thế lực ngầm tương đối mạnh, thẩm thấu vào đủ những ngành nghề trong thành phố này.”

“Có bọn họ phối hợp, cho dù chúng ta muốn biết tình báo gì hay là tìm tòi số liệu nào đó đều sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.”

Cô ấy vừa nói, trên mặt cô ấy vừa lóe lên chút tinh nghịch: “Cái này gọi là không bỏ qua cơ hội nào!”

Bích Hổ vừa mới ôm một cái khăn lông ướt đi ra từ trong nhà vệ sinh, nghe vậy thì hơi ngây người ra: “Cho nên cô bảo tôi trói ông ta sao?”

Hàn Băng cười nói: “Đúng vậy, có lẽ người này có thế lực không nhỏ.”

“Tình huống vừa rồi hỗn loạn như thế, mà chỉ một câu nói của ông ta đã có thể làm mọi người yên lặng lại, đủ để thấy được ông ta cực kỳ có uy.”

“Lùi một bước mà nói, cho dù thế lực cá nhân của ông ta không đủ lớn, thì cũng có thể dùng ông ta để bắt cầu với người khác.”

“Tôi nghĩ, cho dù người đang khống chế sở hành chính thành phố Hắc Chiểu đang ngồi chờ chúng ta cắn câu, cũng sẽ không ngờ rằng chúng ta không tìm đến sở hành chính mà lại tới tìm thế lực ngầm để phối hợp điều tra đúng chứ?”

“Chà chà...”

Bích Hổ cũng ngơ ngác một lúc lâu mới bùi ngùi cảm thán: “Bình thường các cô được huấn luyện thế nào vậy…”

Đến cả Lục Tân, tuy rằng đã biết được kế hoạch của Hàn Băng từ trước, nhưng khi nghe cô ấy nói ra thì cũng không khỏi gật đầu tán thưởng.

Bây giờ mọi chuyện đều đã nằm trong kế hoạch, tính kế thế lực ngầm của thành phố Hắc Chiểu đã nằm trong tầm tay Hàn Băng, so với cô gái nhỏ lần đầu anh được tiếp xúc thì đúng là rất khác biệt, cũng không biết Thanh Cảng huấn luyện như thế nào lại có thể dạy một cô gái nhỏ còn chưa tới hai mươi thành ra thế này…

… Nham hiểm?

“Tôi đánh thức ông ta dậy thì cần phải chuẩn bị gì?”

Bích Hổ đã hiểu rõ, đang ngồi xổm trước người Đàn Gia bị gã đánh bất tỉnh, vẻ mặt mang thù nói: “Cái con rùa rụt đầu này bị tôi chĩa súng vào đầu mà còn dám giơ chân đạp tôi một cái, cũng là một người to gan, tôi thấy ít nhất phải chuẩn bị một cái bàn ủi nóng, tăm xỉa răng, cái kìm, roi, muối linh tinh gì đó mới có thể làm ông ta ngoan ngoãn nghe lời...”

Hàn Băng đã viết rất nhiều nội dung xuống giấy, cô ấy liếc mắt đọc lại một lần rồi đưa cho Lục Tân.

Sau đó lắc đầu, nói: “Những thứ đó đều không đáng tin, nếu chúng ta muốn ông ta giúp đỡ điều tra, vậy không thể vận dụng những hình phạt này, người bò lên từ thế giới ngầm rất nóng nảy, ngộ nhỡ ông ta thà rằng đồng quy vu tận cũng không muốn chúng ta được lợi, vậy thì phiền phức lắm.”

Bích Hổ lắc đầu đầy tiếc nuối ắc, nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

Dường như Hàn Băng đã suy tính chu toàn từ đầu, cô ấy thoáng qua Hồng Xà ngồi bên cạnh, cười nói: “Cô Hồng Xà, mời cô ra tay?”

Hồng Xà vẫn luôn vẫn duy trì trạng thái người mới khiêm tốn chăm chỉ luôn đi theo học tập bỗng khẽ mỉm cười.

“Được.”

Lục Tân và Bích Hổ đều ngẩn ra một chút, tò mò nhìn về phía Hồng Xà.

“Thanh Cảng chúng tôi có bốn vị cao thủ thẩm vấn.”

Hàn Băng nhận ra nghi ngờ của họ, cười nói: “Trong đó người thứ tư chính là anh Khán Môn Cẩu thuộc Bộ bảo vệ thành phố. Ba người còn lại là nữ, đều là chuyện viên nghiên cứu có cấp bậc cao nhất của Thanh Cảng. Người đầu tiên là giáo sư Mộng Di thuộc lĩnh vực tâm lý học, xếp thứ hai là tổ trưởng Trần Tinh của chúng ta, thứ ba chính là cô Hồng Xà đây. Đội trưởng và phó đội trưởng có thể tin tưởng vào năng lực của cô ấy.”

Hồng Xà lập tức càng thêm thẹn thùng, nhưng không phủ nhận.

“Vậy tôi đánh thức ông ta…”

Bích Hổ liếc mắt nhìn Hồng Xà một cái, vẻ mặt càng trở nên cẩn thận hơn.

“Được.”

Hồng Xà gật nhẹ đầu, nhẹ nhàng xắn ống tay áo để lộ ra cánh tay trắng nõn.

Lục Tân cũng xốc lại tinh thần, anh cảm thấy khá tò mò, một cô gái hướng nội e thẹn như cô ấy dugnf cách nào để thu phục đại ca Đàn Gia nóng tính này, dù sao Đàn Gia có ý chí kiên cường, có sức chống cự mạnh mẽ với ô nhiễm cũng không phải là người dễ xử lý.

Dưới ánh mắt tò mò của anh, đã thấy Bích Hổ cầm khăn thấm đẫm nước lên trên mặt Đàn Gia, rồi vặn chặt.

“Ào”.

Một dòng nước đổ ào xuống mặt Đàn Gia, cả người ông ta run lên một chút.

Nhưng lại lập tức bất động, giống như không tỉnh dậy.

Bích Hổ trực tiếp đá ông ta một cái, nói: “Đừng giả vờ, dậy nhanh lên.”

Đàn Gia nằm trên mặt đất, hít sâu một hơi, từ từ mở mắt ngồi dậy.

Lúc này ông ta đã hiểu rõ hoàn cảnh của mình, thân ở trong lòng địch, thế mà thái độ chẳng hề thay đổi.

Ông ta giơ tay chỉnh sửa lại quần áo của mình, rồi từ tốn ngẩng đầu nhìn lướt qua nhóm Lục Tân một lần, trong ánh mắt là sự hờ hững và kiêu ngạo khó thuần, lạnh nhạt nói: “Nhìn dáng vẻ các vị không phải người bình thường, nhưng các vị trói tôi đến đây chẳng có tác dụng gì đâu.”

“Tôi là một người què, lăn lộn nhiều năm như thế mới được chút thành tựu nho nhỏ, châm ngôn sống là ác với người khác, càng ác với bản thân hơn.”

“Cho nên, cho dù các người muốn cái gì, muốn làm gì tôi, tôi cũng đều không...”

Ông ta vừa nói, trên mặt đã lộ ra vẻ tàn nhẫn thấy chết cũng không sờn.

Nhưng đúng lúc này, Hồng Xà ngồi chồm hổm bên cạnh ông ta đột nhiên khóc nức nở, run rẩy cầm tay ông ta.

“Cha...”

Cô ta vừa lên tiếng đã làm hai người Lục Tân và Bích Hổ sợ hãi, run rẩy khóc lóc nói: “Cha không nhận ra con sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận