Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 71: Tổn thương tinh thần

Tiếng la hét điên cuồng cùng với yên tĩnh kéo đến trong nháy mắt, tạo thành sự đối lập mãnh liệt.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Thiết Thuý ở trong kênh cũng phát hiện ra âm thanh đột nhiên biến mất, dùng giọng nói lạnh lẽo, sốt ruột mà hỏi.

Mà bên cạnh Lục Tân cách đó không xa, Bích Hổ cầm trong tay một cuộn dây sắt, lại sững sờ một chút mới thấp giọng trả lời:

"Nguồn ô nhiễm thứ cấp được thanh lý rồi..."

Lúc này, Thiết Thuý còn hoảng sợ hơn nhiều so với lúc đầu khi cô ta nghe nói có nguồn ô nhiễm thứ cấp: "Là bị anh ta..."

"Không phải!"

Bích Hổ nuốt nước bọt, mới thấp giọng trả lời: "Tạm thời, tôi không thể nói rõ tình hình cụ thể được, nhưng không phải như cô nghĩ đâu."

"Chuyển về kênh ban đầu!"

Mặc dù, rõ ràng là Thiết Thuý cũng có hơi mơ hồ, nhưng vẫn nhanh chóng đưa ra quyết định, mà lúc kênh của họ lần nữa được chuyển về cùng kênh với Lục Tân, giọng nói của Thiết Thuý lại vang lên một lần nữa: "Anh Lục Tân, nguồn ô nhiễm thứ cấp đã được tiêu diệt hay chưa?"

Lúc này, Lục Tân đang đứng phía trước cái khung bị lật úp, đứng cùng em gái, đưa mắt nhìn bóng dáng của mẹ biến mất bên trong ánh trăng màu đỏ, một màn này xuất hiện khiến cho ngay cả bản thân anh cũng đều có hơi ngạc nhiên không thể hiểu nổi, nhưng rất rõ ràng, nguồn ô nhiễm lần này đúng là đã được giải quyết rồi, dường như cô gái nhỏ kia đã biến mất, cảm giác nguy hiểm khiến cho người ta rùng mình kia ở xung quanh cũng đã không còn tồn tại.

Thế là, nghe lời hỏi thăm trong tai, anh đành phải trả lời thật chậm chạp: "Đúng vậy!"

"Làm rất tốt."

Rõ ràng là Thiết Thuý có rất nhiều điều nghi ngờ, nhưng lúc cô ta mở miệng lại chỉ tán thưởng một tiếng.

Lúc giọng nói vang lên lần nữa, cô ta đã nói với một kênh khác: "Tổ nhỏ chi viện có thể ra trận rồi!"

Cộp, cộp, cộp, cộp...

Chỉ mới qua mấy phút đã nghe thấy một tốp âm thanh nặng nề có lực vang lên, cửa nhà máy bị dùng sức phá tan, sau đó một đám người bên trong tổ nhỏ chi viện vọt vào, họ mặc trang phục phòng hộ nặng nề màu đen, trên mặt đều mang một cái mặt nạ thuỷ tinh, thậm chí đến chân vẫn còn phối với vị trí đặt súng, sau khi xông đến lập tức xông về phía công nhân bên trong nhà xưởng.

Bọn họ được huấn luyện nghiêm chỉnh, động tác chỉnh tề, trước tiên có bốn người đưa đầu vào, trực tiếp xông về phía quản đốc Trịnh Nguyên Hùng, trong tay nâng một thứ hình dạng như hòm sắt thoạt nhìn được chế tạo từ thuỷ tinh, nhưng bốn góc đều được khảm nạm sắt thép, chất liệu cũng vượt xa thuỷ tinh bình thường.

Thoạt nhìn, giống như bọn họ đang nâng một cái quan tài thuỷ tinh đi vào vậy.

Bọn họ đặt Trịnh Nguyên Hùng vẫn đang hôn mê sâu, tay chân đều bị cuốn chặt vào trong hòm thủy tinh, khoá lại ba ổ khoá lớn bên trái, hơn nữa thông hai ống dẫn vào rồi nối liền với thiết bị dưỡng khí, sau đó vội vàng nâng cái rương lên đi ra ngoài.

Đến và đi chưa tới hai mươi giây, đặc biệt chuyên nghiệp khiến cho người ta hoài nghi trước đây đã làm nghề gì.

Mà trong quãng thời gian này, những nhân viên tổ nhỏ chi viện khác thì đã nhao nhao xông về phía các công nhân khác trong nhà máy.

Hai người một tổ, một người nhanh chóng mang lên một loại cho những công nhân này phía trên là một loại mắt kính thuỷ tinh đặc chế, dưới có vòng bảo hộ miệng mũi, ở giữa thì dùng dụng cụ được kết bằng vải bạt, một người khác thì dùng dây nhựa plastic trói chặt tay chân những người này, sau đó vừa đẩy vừa lùi, hai người một người ngẩng đầu, một người nhấc chân, nhanh chóng hướng chạy ra phía ngoài nhà máy.

Nhìn xem bọn họ làm việc cấp tốc nhanh nhẹn, Lục Tân thế mà cảm nhận được một loại khả năng thưởng thức cái đẹp đặc thù.

Mà những công nhân này, trong lúc đó đều giống như mất hồn, không hề giãy giụa một chút nào.

"Bọn họ rất may mắn..."

Chẳng biết Bích Hổ đã đi đến bên cạnh Lục Tân từ lúc nào, vừa cười vừa nói: "Bởi vì chỉ vừa đứng giữa ô nhiễm thôi, hơn nữa phần lớn chịu ảnh hưởng là ăn mòn ít, cho nên bọn họ vẫn còn có thể cứu được, tổ nhỏ chi viện sẽ đưa bọn họ đến trung tâm quản lý đặc biệt, tiếp nhận trị liệu tâm lý!"

Lục Tân giật mình, đáp: "Thật sự trị được à?"

"Ít nhất có hơn phân nửa có thể trị được!"

Bích Hổ nhẹ giọng trả lời: "Có điều, đã trải qua một lần ô nhiễm như thế, ít nhiều gì cũng sẽ có chút di chứng, quản lý trung tâm cũng chỉ bảo đảm rằng bọn họ sẽ không để lại hậu quả ảnh hưởng đến người khác mà thôi, mà sau khi họ được cứu chữa, cho dù đã thanh lý thì ít nhiều gì cũng phải trải qua một đoạn thời gian kiềm chế, ngột ngạt, người có gia đình và cuộc sống hạnh phúc, hẳn sẽ khôi phục nhanh hơn một chút, thậm chí sẽ được chữa khỏi hoàn toàn."

"Nhưng tương tự, cũng sẽ có một vài người sau đó sẽ không thể thoát khỏi sự quấy nhiễu uất ức, thậm chí sẽ..."

Anh đã trải qua loại cảm giác cuộc sống toàn là màu xám này, cuộc sống bị kiềm chế đến mức chỉ muốn cắn nuốt toàn bộ mọi người.

Không cảm nhận được cảm xúc vui vẻ, thậm chí đến phẫn nộ cũng đều rất ít, nếu có thì chỉ có uể oải cùng với trống rỗng mất mát đến vô tận.

Có bao nhiêu người có thể chống đỡ được khi ở trong trạng thái này chứ?

"Có điều, kết quả thế này cũng tốt rồi!"

Bích Hổ nở nụ cười, đáp: "Anh xem trong cái nhà máy này có bao nhiêu người? Gần một trăm người, mà nếu như chúng ta không nhúng tay vào, như vậy chỉ e rằng một trăm người này chẳng có ai sống sót được cả, cho nên, cho dù trị được một nửa trong bọn họ... Trước kia có câu nói cho dù thế nào, cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp... Chuyến này, ít nhất cũng xem như hai chúng ta đã xây một toà nhà chọc trời rồi nhỉ?"

Nói rồi, gã vỗ bả vai Lục Tân: "Huống chi, chắc chắn sẽ chữa khỏi hoàn toàn cho một nửa trong số họ, ít nhất cũng phải bảy mươi phần trăm trở lên!"

Lục Tân nhẹ gật đầu, anh đã tính toán điều này rồi.

Hơn nữa, cho dù trong lòng anh có hơi áp lực, cũng không phải bởi vì không có cách nào cứu sống hết tất cả mọi người, anh cũng không cổ hủ đến mức đó.

Anh chỉ là nhớ đến cái loại cuộc sống u ám kia nên cảm động mà thôi.

"Anh lập công lớn rồi, người anh em!"

Bích Hổ cười, hỏi Lục Tân: "Tôi rất hiếu kì, anh đã giải quyết cô bé kia thế nào vậy?"

Lục Tân nhạy cảm phát giác được, lúc này tiếng hít thở của Thiết Thuý ở trong kênh dường như cũng trở nên yếu đi một chút.

Anh hiểu được, bọn họ đều muốn biết cách làm của anh, nói không chừng còn có hơi căng thẳng nữa.

Chỉ có điều, anh phải nói chuyện này như thế nào đây?

Mới nãy, rõ ràng là mình và em gái đều chẳng giúp được gì, là do mẹ giải quyết...

Nhưng là, dựa vào thói quen của Lục Tân, mặc dù anh có sự tín nhiệm nhất định đối với bộ thanh lý ô nhiễm đặc biệt, thậm chí còn hy vọng mượn sức mạnh của bọn họ để phân tích và chữa bệnh cho mình, nhưng anh cũng không phải cái loại người đặc biệt thích loại nói hết ra mỗi một chút bí mật, mỗi nhất cử nhất động, đối với cái gì nên nói cái gì không nên nói, anh cũng có tự có chủ kiến của mình, thế là cũng không vội trả lời, chỉ cười nói:

"Vừa rồi cậu không có nhìn thấy sao?"

"Tôi thấy cái gì?"

Bích Hổ có hơi bất đắc dĩ giang tay ra: "Tôi chỉ thấy anh ngồi xổm bên cạnh cô bé kia, đoạt lấy đồ chơi của nó..."

"Món đồ chơi đó là thực thể đó."

Lục Tân nhìn thoáng qua mặt đất, món đồ chơi lông nhung kia vẫn còn bị ném dưới đất, thân thể với đầu đã bị tách ra.

Thế là anh cười nói: "Cho nên tôi đã thử nhìn một chút xem có thể hù cô bé được không, kết quả thật sự đúng là có hiệu quả..."

"Chuyện này..."

Bích Hổ nhìn thoáng qua món đồ chơi lông nhung trên đất, ra hiệu cho nhân viên của tổ nhỏ chi viện ở bên cạnh cũng mang nó lên.

Sau đó ít nhiều gì nét mặt của gã cũng có một chút bất đắc dĩ: "Cho nên, anh giành lấy cái món đồ chơi nguồn ô nhiễm thứ cấp này, vặn đầu nó xuống, sau đó cái nguồn ô nhiễm thứ cấp này đã bị anh dọa trực tiếp co rút lại tất cả lực lượng tinh thần, trở về bản thể sao?"

Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ, đáp: "Đúng là như vậy!"

"Chuyện này..."

Bích Hổ đi vòng Lục Tân một vòng, thầm nói: "Người anh em, anh thế này không hợp lý lắm..."

Lục Tân đáp: "Các người không làm được sao?"

Bích Hổ chậm rãi lắc đầu: "Tôi cũng chưa từng nghe nói qua..."

Lục Tân lộ ra biểu cảm như có điều gì suy nghĩ, đáp: "Vậy, đây chắc chắn là vấn đề của các người rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận