Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1436: Vương quốc Vực Sâu (1)

“Con chắc chắn đã phát hiện, khí tức của con có điểm tương đồng với lực lượng tinh thần thế giới, nhưng con lại không phải những người có năng lực.”

Mẹ kéo cánh tay của Lục Tân, vừa nói chuyện vừa đi khỏi trụ sở. Những người dọc đường nhìn thấy cũng lặng lẽ nhường đường cho bọn họ, thỉnh thoảng cũng sẽ có người cười cười gật đầu chào hỏi với Lục Tân, Lục Tân đều khách khí gật đầu lại với bọn họ.

Hai tay anh đúc trong túi, khuỷu tay hơi đưa ra, Lục Tân đi ra khỏi cửa căn cứ.

Biên giới canh phòng không gặp phải cản trở gì, dù sao tấm bảng để trước ngực anh cũng đủ để cho thấy thân phận và quyền hạn của anh.

Mẹ kéo Lục Tân qua một bên, từ từ dạo bộ trong khu đất hoang, vừa thảo luận về vấn đề năng lực với Lục Tân.

Nhìn thật sự giống như một cặp mẹ con bình thường đang dạo bộ dưới ánh sao.

“Điều này khiến con phải đi từng bước từng bước một, con đường này vừa có điểm tương tự với năng lực của con, vừa có khác biệt rất lớn.”

“Điểm tốt ở chỗ, bởi vì ban đầu con liên tục phải chịu những áp lực tinh thần cực lớn, cho nên lúc bước lên những bậc thang năng lực khác nhau, áp lực tinh thần sẽ không chồng lên nhau như người thường nữa. Những nguy hiểm không thể khống chế được đã bị giảm thiểu đến đỉnh điểm qua cách này.”

“Nhưng chỗ không tốt là, có lẽ con hiểu lực lượng tinh thần không hề sâu như những người khác.”

“Đương nhiên, như thế cũng có thể hạn chế được những cám dỗ.”

Bọn họ chầm chậm đi, từ từ tiến tới vùng đất trống giữa căn cứ và Thanh Cảng.

Bên trái và bên phải, hai bên đều chật kín người.

Có những người yên tâm sinh hoạt bình thường, nhưng cũng có những người nghiên cứu bí mật đuổi theo.

Có người chiến sĩ trên lưng gánh theo sứ mệnh phải đối phó với toàn bộ những xâm phạm, cũng có người đem theo bí mật mình, giấu đi dã tâm của mình tới đây.

Bọn họ chen lẫn trong đám người, giống hệt như một vùng biển phức tạp.

Mẹ nhẹ giọng trầm trồ: “Bây giờ, Thanh Cảng đang nỗ lực nghiên cứu tòa án Ngọ Dạ, bọn họ định thông qua cung điện của một người cuối cùng để có thể tìm hiểu được lực lượng tinh thần cao tầng tồn tại như thế nào. Mà con, mẹ cũng muốn con nhận biết được một chút lực lượng tinh thần ở tầng thấp…”

“...”

“Tầng thấp?”

Lục Tân cảm thấy lời của mẹ có chút kỳ lạ, nhưng nhìn bà lại chỉ thấy bà nghiêm túc gật đầu với mình.

Vì vậy Lục Tân cũng nghiêm túc trả lời: “Được, bắt đầu như thế nào?”

Mẹ mỉm cười trả lời: “Bắt đầu từ đất nước mà con làm vua.”

Dưới sự hướng dẫn của mẹ, Lục Tân từ từ lấy ra một lá bài J bích trong bộ bài tây.

Lục Tân không biết lúc này nên sử dụng thứ vật phẩm sống nhờ này như thế nào, nhưng hình như mẹ đã chuẩn bị xong xuôi tất cả, nhẹ nhàng cầm lấy là bài tây, kẹp ở giữa hai ngón tay, quơ quơ trong không khí, từ từ kéo xuống phía dưới. Không khí hai bên bỗng tách ra, để lộ một khe hở.

Giống như một không gian trống rỗng bỗng xuất hiện một con mắt màu đỏ rực thẳng đứng.

Mẹ mỉm cười với Lục Tân, nhẹ nhàng kéo tay anh, chầm chậm đi vào trong con mắt nhỏ, đồng thời nhắc nhở anh: “Giả tưởng.”

Lục Tân hiểu ý mẹ, sau khi tiến vào trong con mắt, lập tức khởi động lực lượng giả tưởng.

Mẹ đang mượn lá bài tây để đưa anh tiến vào trong vực sâu.

Lá bài tây J bích, kết hợp với lực lượng của vực sâu, có thể giúp cho Lục Tân hoán đổi vị trí với một vài vật thể trong thực tế.

Nhưng mà, cũng bởi vì quân bài J bích chỉ có thể đổi vị trí, có nên nó ở trong tay Lục Tân cũng chỉ có thể trợ giúp anh trong khoảng thời gian ngắn ngủi để mở vực sâu, một khắc sau đã bị lực lượng đen tuyền bài xích, nhanh trong trở về trong thế giới thực tế.

Nhưng mà lần này, dưới sự nhắc nhở của mẹ, Lục Tân vừa tiến vào vực sâu đã khởi động lực lượng giả tưởng.

Vì vậy, cảm giác cũng không giống như những lần trước kia. Lần này Lục Tân cảm giác được, sau khi lực lượng giả tưởng mở ra, những lực lượng văn vẹo của anh cũng nhanh chóng phát triển, lực lượng tinh thần giống như có sinh mệnh riêng của chính nó, nhanh chóng giúp anh mở rộng lãnh thổ. Từng tia từng tia phóng xạ đang không ngừng mở rộng phạm vi, mà trong phạm vi phóng xạ này, tất cả lực lượng tinh thần đều hòa hoãn lại.

Vực Sâu là một thế giới màu đỏ.

Thế giới này tồn tại vừa chân thực vừa hư ảo, vừa tồn tại khách quan nhưng cũng có sinh mệnh của chính mình.

Trong một giây Lục Tân tiến vào, cái thế giới này bỗng ngọ nguậy theo bản năng, bài xích Lục Tân ra ngoài.

Nhưng khi lực lượng giả tưởng mở ra, lại áp chế loại lực lượng bài xích này xuống, giúp cho Lục Tân đặt chân được xuống thế giới này.

Ngẩng đầu lên nhìn, xung quanh đều là một màu đỏ như máu.

Lục Tân có thể nhìn được ở phía Thanh Cảng, những kiến trúc và tường thành cao lớn mọc lên như rừng giờ khắc này đều trở nên rách rưới không tả được.

Tất cả thế giới này, đều giống như được phủ một lớp gỉ sét.

Quay đầu lại nhìn về phía căn cứ, cũng có thấy được tất cả trong trụ sở đều trở nên mờ mờ ảo ảo, thỉnh thoảng cũng lướt qua những bóng dáng mờ mịt đáng sợ.

“Con không phải là lần đầu tiên tiến vào Vực Sâu này rồi.”

Mẹ quay đầu nhìn về phía Lục Tân, nhẹ giọng nói: “Nhưng con đã từng quan sát tất cả những sinh vật trong Vực Sâu chưa?”

Lục Tân khẽ lắc đầu, nhìn về phía xung quanh.

Anh đã từng tiến vào trong Vực Sâu rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đi vào đây đều là có chuyện phải làm, cho nên anh rất ít quan tâm xem nơi này có những cái gì.

Ngoài ra, một loại bản chất ẩn núp sâu trong anh cũng có anh một thái độ cực kì cao ngạo.

Những con quái vật tinh thần thông thường này, bình thường anh sẽ không coi là gì, bởi vì những con quái vật này vốn dĩ cũng không ảnh hưởng gì đến anh.

Nhưng lúc nghe được những lời này của mẹ, nỗi lòng anh mới chìm xuống, lẳng lặng quan sát xung quanh.

Nhìn một căn nhà cũ phía xa xa bị phủ đầy rỉ sét đang không ngừng biến mất rồi lại hồi phục như cũ, trong đó đang treo một con quái vật cổ bị kéo dài, bọn họ bị buộc chặt vào một đầu sợi dây thừng, miệng há to nhưng không thở ra được tiếng nào.

Anh nhìn thấy một con quái vật bị bịt mắt, đang lang thang trong thành phố đỏ sẫm một cách mờ mịt, nụ cười luôn nở trên môi.

Anh nhìn thấy một con quái vật bị mất cảnh giác, nhìn chằm chằm thế giới trước mặt, trên tay cầm theo một thanh đao gỉ sét đang không ngừng đâm lên trên người mình.

Anh nhìn thấy một con quái vật đang nhìn chằm chằm máu thích của người khác, nhưng lại không chú ý đến máu thịt của chính mình đang bị gặm nhấm.

Thấy được những con quái vật đang không ngừng chiếm đoạt xung quanh, nhưng không biết bản thân mình đã sớm bị nổ tung bụng.

Thấy được con quái vật hình sâu bị trói chặt hai chân, chỉ biết dùng thân thể không ngừng ngọ nguậy về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận