Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1220: Cách duy nhất để rời đi (1)

Nhị Hào đang giảng đạo lý bằng giọng nói trầm bổng.

Có vẻ như cậu ta đã sớm quen với điều này nên không có cảm giác kích tình hay xúc động.

Nhưng Lục Tân và Hạ Trùng nghe lại dần hoảng sợ. Cho đến khi nghe thấy một vài từ thì nỗi sợ này bị đẩy lên đỉnh điểm.

Thậm chí Hạ Trùng không nhịn được hét lớn: "Bậc thang thứ năm?"

"Cậu đã từng đứng ở bậc thang của quốc gia tưởng tượng rồi sao?"

"Cậu có thể dùng lực lượng tinh thần của mình khống chế hành động và tư duy của mọi người xung quanh sao?"

"Cậu, cậu có thể mang cả một thành phố vào thế giới này?"

"Thành phố lớn như thế nào? Có lớn như Hỏa Chủng không?"

“Còn nữa, cậu nói cậu có thể biến cả thành phố theo ý muốn. Điều này có ý nghĩa gì?"

“Cậu có thể thay đổi các thuộc tính của thế giới thực sao?

Hạ Trùng và Lục Tân đều bị dọa sợ: "Thật đáng sợ..."

Nhị Hào bị Hạ Trùng hỏi nhiều như vậy thì không kịp trở tay. Lúc lâu sau, cậu ta mới chậm rãi nói: "Cô nói quá rồi, tôi cũng không biết nên trả lời như thế nào. Nhưng tôi có thể khiến những người xung quanh làm theo những gì tôi nói hoặc tôi suy nghĩ. Nếu muốn, tôi có thể nhìn thấy những ký ức của họ, sau đó yêu cầu họ xóa hoặc viết lại những kỷ niệm này. "

“Còn chuyện thành phố thì tôi chưa thử bao giờ, cũng chưa từng nghĩ tới."

"Nhưng nếu cố gắng thì chắc chắn tôi có thể đem cả thành phố Hỏa Chủng kéo vào thế giới này..."

"Sửa lại thế giới thực..."

"Tôi không rõ lắm, nhưng trước đó, giọng nói đó đã từng cho tôi làm một thí nghiệm. Nếu tôi nhìn về phía một cái cốc, nói với người khác, đây là một quả táo, thì tất cả mọi người sẽ tin đấy là một quả táo ..."

"Nhưng một lúc sau nhìn lại thì chính tôi cũng phát hiện, nó đã biến thành quả táo đã thối rữa..."

Nhị Hào nhẹ giọng trả lời, trên mặt không có chút hưng phấn nào, ngược lại còn ảm đạm.

Cậu ta lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Nhưng thật ra chúng đều không có ý nghĩa gì."

"Tôi có thể thay đổi rất nhiều thứ trong thực tế, nhưng tôi nghĩ chính tôi lại không thể thoát khỏi nơi này mãi mãi."

"Nhưng mà tất cả đều vô ích. Cho đến bây giờ, tôi cũng chưa từng nhìn thấy khả năng rời đi..."

"Thậm chí, ngay cả lúc tỉnh lại cũng sinh ra cảm giác thân thể vẫn còn trong cơn ác mộng này."

"Bọn họ dùng rất nhiều biện pháp giúp tôi pha loãng loại cảm giác này. Ví dụ như dùng loại máy móc này, sau đó tìm rất nhiều người, để bọn họ giúp tôi chia sẻ loại thống khổ này, nhưng tôi vẫn rất buồn. Bọn họ không biết những người đó không thể chia sẻ cùng tôi..."

"Đôi khi, họ sẽ nói, vì tôi đang ở trong thực tế, nên tất cả mọi thứ xung quanh tôi xuất hiện một sự biến dạng."

"Vì vậy, tôi phải tận dụng tất cả thời gian khi còn ở đây ..."

Nhị Hào vừa kể vừa nhíu mày, thậm chí trên mặt cậu ta còn có nét thống khổ.

Ngay cả lòng bàn tay của Hạ Trùng cũng khẽ run rẩy.

Đây có phải là Versailles không?

Cô không biết có phải Nhị Hào cố ý dùng giọng điệu này hay không mà có thể nói ra những lời đáng sợ như này.

Nhưng Lục Tân lại ngẩng đầu lên nhìn Nhị Hào, trên mặt đồng tình.

Đã có rất nhiều câu hỏi đã được trả lời.

"Cho nên, người lúc trước phong tỏa vực thẳm là cậu?"

Bao gồm cả quân đoàn Địa Ngục ở thành phố Hỏa Chủng đuổi giết tôi, cả những người chết xuất hiện trên đường đều có liên quan đến cậu?"

Anh thở dài, thấp giọng hỏi.

Lúc trước khi anh và Hạ Trùng đi qua vực sâu, tiến vào cao ốc Hỏa Chủng bị bao trùm bởi máu thịt, anh đã có cảm giác quen thuộc. Nó giống như bạn cũ của anh. Cho đến khi nhìn thấy Nhị Hào, anh mới hiểu được.

Thậm chí nhớ lại chuyện cũ khiến anh không thể tưởng tượng nổi.

Loại lực lượng tinh thần nào mới có thể ở trong vực sâu bao trùm cả một tòa nhà chứ?

Mặt khác, quân đoàn Địa Ngục có thể xuất hiện ở thành phố Hỏa Chủng trong hiện thực, là bị sức mạnh của Nhị Hào ảnh hưởng?

Những thứ tuyệt vọng xuất hiện trên đường phố cũng là do Nhị Hào vô tình thay đổi thực tế?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Trùng trở nên căng thẳng.

Bàn tay cô giấu ở phía sau đang nắm lấy chủy thủ nhẹ nhàng run rẩy.

Cô không thể tưởng tượng nổi, bạn của Đơn Binh đang đứng trước mắt này lại có sức mạnh đáng sợ đến vậy...

"Cũng không hẳn là tôi..."

Khi đối mặt với nghi hoặc của Hạ Tân và sự hoảng sợ của Hạ Trùng, Nhị Hào lại khẽ lắc đầu, nói: "Quả thật tôi có thể làm được những việc này."

"Nhưng tôi chưa từng làm..."

"Lúc tỉnh lại, tôi ở trong không gian kia nhiều hơn, cũng không muốn làm bất cứ cái gì."

"Tôi..."

Cậu ta dừng lại một lúc rồi thấp giọng nói: "Tôi bắt đầu chán ghét thế giới thực, bởi vì, trước kia chỉ có lúc ngủ tôi mới có thể đi tới thế giới này. Nhưng bây giờ tỉnh lại, thế giới này lại đi theo tôi..."

"Nếu không phải cậu thì là ai?"

Hạ Trùng lo lắng hỏi: "Đây không phải đều là năng lực của cậu sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận