Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 196: Chỉ là năng lực của tôi có chút kỳ lạ (1)

“Con người Rắn Chúa thật không tệ, rất hào phóng.”

Ngồi trên ghế phụ của chiếc xe địa hình, Lục Tân có chút xúc động nói.

Bích Hổ đang nghiêm túc lái xe, ngậm chặt miệng, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước.

Một lúc sau, Lục Tân lại nói: "Lúc trước nghe nói người hoang dã rất hào sảng, bây giờ cuối cùng hiểu được."

Cổ của Bích Hổ giống như bị cố định, bất động và cứng nhắc đẩy bánh răng, giống như một người gỗ không có tri giác.

Sau khi rời khỏi Thị trấn Hắc Thuỷ, gã luôn có tinh thần như vậy.

Lúc đó, người đàn ông mặc vest đỏ rất đẹp trai phóng khoáng ở trong nhà kho một mình với Lục Tân chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, đã biến thành dáng vẻ đáng sợ như vậy, ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy xót xa hiếm có ở nơi hoang vu.

Mà bản thân gã đã ở trên xe với anh suốt thời gian qua …

... Không đúng, phải là họ!

Lại qua thêm một lúc, Lục Tân nói: "Nếu người hoang dã đều giống như Rắn Chúa nói đạo lý như vậy, sau này ra ngoài sẽ rất tiện lợi..."

Bích Hổ cuối cùng cũng không nhịn được, chậm rãi mở miệng: "Cậu khen Rắn Chúa như vậy, chỉ vì cô ấy tặng cho cậu một chiếc mô tô?"

"Không chỉ vậy..."

Thấy Bích Hổ cuối cùng cũng lên tiếng, Lục Tân mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi ra khỏi Thị trấn Hắc Thủy, Bích Hổ vẫn cứ như vậy, có hơi bất thường.

Anh có chút lo lắng cho Bích Hổ.

Anh vội vàng cười nói: "Rắn Chúa không chỉ đưa cho chúng ta đồng liên minh, đồ bằng vàng, mà còn có chiếc mô tô và những vật có giá trị khác của trên người của anh ta, mà còn tốt bụng hứa sẽ giúp chúng ta giao tới Thanh Cảng. Ngoài ra, cô ấy cũng miễn tiền phạt cho việc chúng ta bắn súng ở Thị trấn Hắc Thuỷ, miễn phí giúp chúng ta đổ đầy xăng, bổ sung nước và thực phẩm, còn tặng đặc sản địa phương..."

"Ngoài ra, cô ấy còn nói rằng sau này khi đến Thành Thanh Cảng kinh doanh, sẽ tìm tôi hợp tác..."

"Rất tiếc, vì quy định nên tôi không thể để lại số điện thoại cho cô ấy..."

"Ừ, tôi cũng hơi buồn về chuyện này ..."

Bích Hổ thở dài đồng tình, chợt thanh tỉnh lại, sao tự nhiên lại nói chuyện phiếm với anh ta rồi.

Tuy nhiên, vì đã phá vỡ phòng ngự nên không dám đông cứng nữa, Bích Hổ lén liếc nhìn Lục Tân ngồi trên ghế phụ.

Sau đó gã nhìn thấy Lục Tân cười với gã, hàm răng trắng đều tăm tắp: "Cuối cùng anh cũng có thể nói chuyện rồi..."

"Nhìn thấy từ lúc anh đi ra khỏi Thị trấn Hắc Thủy vẫn luôn không nói chuyện. Tôi còn tưởng rằng anh bị ảnh hưởng bởi cái gì đó, rất lo lắng cho anh."

Bích Hổ sửng sốt một chút rồi nói: "Cậu lo lắng cho tôi?"

"Đúng vậy."

Lục Tân nói: "Không phải quy định của chúng ta đã nói rằng sau khi đồng đội vượt khỏi tầm kiểm soát thì nên thanh lý đi hay sao?"

"Soạt!"

Bích Hổ dựng hết tóc gáy, cơ thể lại một lần nữa đông cứng.

Đối với hệ người nhện có sở trường uốn nắn và kiểm soát cơ thể, thì đây coi như là một màn trình diễn ngược lại năng lực của chúng.

"Tôi chỉ đùa thôi."

Lục Tân vội vàng giải thích: "Thật ra là do tôi thấy anh tâm trạng không được tốt, tôi đã ra lệnh cho anh dưới thân phận đội trưởng lúc ở Thị trấn Hắc Thủy khiến anh không được vui, cho nên anh thư giãn một chút. Nếu tôi làm không tốt..."

Anh dừng lại một chút và nghiêm túc nói: "... Tôi sẵn sàng xin lỗi anh!"

"Không phải, cậu hiểu lầm rồi, con người tôi trước giờ đều không thích nói đùa với người khác!"

Trước tiên Bích Hổ nghiêm túc đáp lại, sau đó thái độ có dịu đi đôi chút, biểu hiện có hơi ngạc nhiên.

Gã lén lút liếc nhìn Lục Tân, thận trọng nói: "Tại sao cậu lại quan tâm đến tôi như vậy?"

"Lại còn sẵn sàng xin lỗi tôi vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy?"

"Đúng vậy."

Lục Tân thản nhiên nói: "Anh là đồng nghiệp cùng cấp đầu tiên mà tôi gặp ở cục, cũng là đồng đội cùng nhau làm công việc bên ngoài nhiều nhất. Anh đã dạy tôi rất nhiều, cũng đối xử với tôi rất tốt. Tôi xem anh là bạn, tất nhiên tôi rất quan tâm đến anh rồi... "

Ngập ngừng một chút, anh cười và nói: "Thành thật mà nói, lúc trước ở công ty tôi không có nhiều bạn bè."

"Đây thực sự là điều mà tôi không ngờ tới ..."

Bích Hổ vì những lời này mà có chút cảm động, có chút ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Lục Tân.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc bình tĩnh của Lục Tân, tâm trạng Bích Hổ dần dần tốt lên, đột nhiên giọng nói thay đổi, trở nên hưng phấn như con gà bị đánh hộc máu, cười lớn nói: "Nhưng huynh đệ, cậu thật dài dòng, những lời này còn cần phải nói sao?"

"Chúng ta đâu phải bạn bè, là huynh đệ!"

Hưng phấn nên vỗ vô lăng hai lần, vừa tự kiêu vừa tự đắc kèm với nụ cười hào sảng: “Cùng nhau làm việc bên ngoài, cùng nhau thanh lý, cùng nhau thương lượng lần này trở về làm sao xóa sổ... Loại tình cảm này... là đưa lưng cho nhau đó? "

Lục Tân nghe lời gã nói rất có lý, cuối cùng gã cũng linh hoạt lại một chút, dần dần cũng yên tâm.

Trong lòng tự nghĩ: "Đúng, nhưng mà sau lưng mình có gia đình theo dõi giúp, tuy nhiên…"

"... Tôi có thể giúp Bích Hổ nhìn phía sau lưng!"

Nhưng trong lòng đang suy nghĩ miên man, giọng nói hưng phấn của Bích Hổ lại đột nhiên thay đổi, trầm hơn một chút:

"Chuyện chúng ta làm bạn ..."

"... Cô chú và em gái không phiền chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận