Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 312: Phòng thí nghiệm nhạt (1)

"Đây là đâu…"

Trái tim Lục Tân chợt co thắt dữ dội.

Không thể nói ra bất kỳ cảm xúc cụ thể nào.

Anh cảm thấy nơi này rất quen thuộc, nhưng lại hoàn toàn không thể nhớ mình đã nhìn thấy nó từ khi nào.

Duy nhất một điều có thể khẳng định đó là trong lòng anh lúc này xuất hiện một cảm giác vô cùng phức tạp.

Sự bình tĩnh mang lại khi mượn "tầm nhìn của mẹ" trước đó dường như đã biến mất ngay lập tức.

Trong lòng anh có một cảm giác sợ hãi đã lâu không xuất hiện.

Cảm xúc kìm nén đến cực điểm này, khiến anh không khỏi hít sâu một hơi và giữ bình tĩnh.

Anh ngẩng đầu nhìn qua thì thấy dãy hành lang này dẫn thẳng về phía trước, cách đó khoảng bảy tám mét có một cánh cửa gỗ màu xanh nhạt, cửa đang đóng chặt, thông qua khe hẹp trên cánh cửa anh có thể nhìn thấy phía sau cánh cửa, giống như một khu thí nghiệm rộng rãi.

Trong lòng Lục Tân đột nhiên nổi lên sự tò mò cực lớn.

Sự thôi thúc và khát khao của anh không biết từ đâu đến, và anh đặc biệt muốn tìm hiểu xem trong giấc mơ này có những gì.

Anh nhấc bước chân có chút nặng nề và chậm rãi đi về phía trước.

Tuy nhiên, khi vừa bước được một bước, anh đột nhiên cảm thấy có một lực kéo mình.

"Tách tách tách tách..."

Một loạt âm thanh giòn giã vang lên bên tai anh, đó là ai đó đang không ngừng búng ngón tay, làm ra một loại ám hiệu nào đó.

Cùng lúc đó, thế giới này cũng bắt đầu rung chuyển, hiện ra nhiều vết nứt.

Như thể chiếc ti vi sắp vỡ, những vết nứt như thủy tinh xuất hiện trên màn hình.

Lục Tân chợt giơ tay lên thì nhìn thấy cái bóng trắng đó.

Nó xuất hiện trên không trung sau lưng anh, đầu ngóc lên cao, dưới đầu tóc bù xù có thể thấy nó cũng đang lộ ra vẻ kinh hãi và khó hiểu, sau đó nó dùng hết sức lùi lại, giống như muốn bất chấp tất cả rời khỏi thế giới này.

Nó dường như cũng không ngờ rằng tiềm thức của nó sẽ tạo ra một nơi như vậy.

Lẽ ra lúc này là thời điểm nó nên phát động tấn công anh, thế nhưng nó lại vô thức cảm thấy sợ hãi.

Vì vậy, lúc này nó đang đấu tranh, vô cùng muốn thoát ra ngoài.

Mà bởi vì nó muốn rời đi, cho nên thế giới này trở nên bất ổn.

Dẫu sao, thế giới này được tạo ra dựa trên sức mạnh của nó và tiềm thức của Lục Tân.

"Rào..."

Ngay khi thế giới này sắp sụp đổ, Lục Tân đột nhiên xoay người nắm lấy.

Anh và cái bóng đó cách rất xa, thế nhưng dưới tình huống bàn tay duỗi ra như vậy lại níu được nó, sau đó mặc kệ sự giãy giụa của nó mà dùng sức kéo nó về phía mình, và chưa bao giờ dốc sức nắm giữ lấy thứ gì đó mà mạnh mẽ như lúc này.

Cái bóng trắng đó bị anh bắt lấy, có thể cảm nhận được hơi thở sợ hãi trên thân nó.

"Nếu đã đến, thì ở lại với tao thêm một lúc..."

Lục Tân chậm rãi nói với cái bóng trong tay, tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng hoàn toàn không cho phép nó từ chối.

Sau khi bắt được nó, thế giới này bắt đầu trở nên ổn định trở lại.

Lục Tân không quan tâm thứ anh đang nắm trong tay hiện giờ là gì, anh chỉ đảm bảo rằng nó không thể thoát ra, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Mà trong tay anh, cái bóng trắng đó không ngừng run rẩy, vặn vẹo.

Chưa bao giờ nó cảm thấy sợ hãi như bây giờ, càng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng vô lý như vậy. Cho dù nó chỉ là sức mạnh tinh thần còn sót lại, nhưng nó vẫn nhớ rằng trước đây bất kể người nào bị ảnh hưởng đều muốn liều mạng rời khỏi giấc mơ, trở về thế giới hiện thật, đó là bản năng của sinh mệnh. Nhưng duy chỉ có lần này, lại là bản thân nó muốn rời đi, mà người trong giấc mơ lại nhất quyết muốn ở lại...

Điều quan trọng nhất là ý chí của người nằm mơ quá mạnh, bản thân hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.

Nó bị áp chế trong chính giấc mơ mình tạo ra.

Nói cách khác, đã bị bắt cóc...

Không có thời gian để ý đến suy nghĩ của người bạn đồng hành này, Lục Tân chỉ háo hức xem thế giới này.

Không biết là vì nơi này thuộc về cảnh trong mơ hay vì điều gì khác.

Không khí xung quanh dường như ẩn chứa vô số lực vặn vẹo, làm mờ đi tầm nhìn.

Từng cơn gió lạnh cứ ùa vào sâu trong hành lang, mà còn xoay quanh Lục Tân.

Cứ giống như có rất nhiều thứ mà bản thân không nhìn thấy, đang lượn lờ xung mình.

Hành lang cũng không rộng và không gian xung quanh cũng không lớn,

Nhưng Lục Tân lại có thể cảm nhận rõ ràng rằng có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình ở những nơi mà bản thân không thể nhìn thấy.

Họ không thù hoằn mình, mà là sợ mình. Lục Tân có thể nhận thức được chủ nhân của những đôi mắt đó lúc này đang run lẩy bẩy, nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng hoảng sợ, nhưng không dám trốn tránh, đồng thời phát ra tiếng kêu rên mà anh không nghe thấy.

Trái ngược với bản thân, đó là "nó" bị Lục Tân túm trong tay.

Bị vô số ánh mắt đó tiện thể nhìn chằm chằm, nó dường như cảm thấy sợ hãi khó tả, hoặc là như bị tra tấn.

Thân thể nó giống như bóng người dưới vô số nguồn sáng của ngọn đèn chuyển động.

Dưới sự chiếu sáng của các nguồn sáng đó, nó không ngừng xoắn xuýt và tan ra, rồi trở lại hình dạng ban đầu.

Mỗi lần thay đổi, nó dường như giảm đi một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận