Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1292: Người không thể bị ghi chép (2)

Đứng trước việc xử lý Hỏa Chủng, Lục Tân đã trao đổi qua với Hạ Trùng, biết được các cô cũng đang giao thiệp với các vị cấp cao của vấn đề.

Bây giờ, Hỏa Chủng đã đổ toàn bộ lỗi cho các nhà thiết kế địa ngục và một vài tổ chức thần bí, tự tẩy trắng chính bản thân mình, đồng thời, các lực lượng võ trang trong các quân khu lớn cũng bắt đầu co rút, tựa như đã chuẩn bị xong việc đối đầu với thứ gì đó.

Về phần các nhà thiết kế địa ngục, có vẻ như bọn họ cũng đã thật sự thừa nhận toàn bộ mọi chuyện, xem ra là còn chẳng có ý định kéo theo toàn bộ Hỏa Chủng.

Vậy nhưng, vì đã nhìn thấy “nhà máy” Hỏa Chủng, Lục Tân lại biết chắc một điều rằng Hỏa Chủng không hề vô tội.

Từ lúc bắt đầu đã không hề vô tội.

Vậy nên, cho dù đã tự nhận là không có quyền quyết định vận mệnh của người khác và cũng chẳng có quyền xét xử bọn họ, vậy nhưng Lục Tân vẫn hy vọng họ có thể bị quả báo trừng phạt.

Đối với vấn đề này, lúc liên lạc lại sau này, Hạ Trùng đã cho Lục Tân một viên thuốc an thần.

Các cô có ý điều tra Hỏa Chủng, Hỏa Chủng cũng biết việc làm của các cô, vậy nhưng các cấp đại diện của Hỏa Chủng vẫn chưa chịu từ bỏ hy vọng.

Chẳng qua, tất cả đều vô dụng.

Liên minh đã bắt đầu chuẩn bị, sẽ không để cho cao tầng của Hỏa Chủng có thể khinh địch trốn đi.

Nhận được đáp án này, tâm trạng của Lục Tân mới thả lỏng được hơn một chút.

Nếu Hỏa Chủng thay đổi, người bạn của trưởng thôn của mình liệu cũng sẽ có được một cuộc sống dễ dàng ổn thỏa hơn trước chứ?

Sau khi mọi lo lắng đều đã tan biến, anh cũng bắt đầu mong chờ số tiền thù lao kia.

Nhìn bề ngoài, trật tự của Hỏa Chủng đã bắt đầu được khôi phục, trên đường có cửa hàng mở cửa, ti vi cũng có tín hiệu.

Cũng chính vào lúc ấy, Lục Tân nhận được điện thoại của Hàn Băng.

“Anh đơn binh, cuối cùng thì điện thoại của anh cũng kết nối rồi, trước kia cứ mãi không có tín hiệu thôi.”

Trong giọng nói của Hàn Băng rõ ràng có chút nóng nảy.

Sau khi phản ứng ra, Lục Tân vội nói: “À à, vậy hẳn là do dây cáp điện ở thành phố Hỏa Chủng bị người ta cắt đứt ấy mà…”

“Dây cáp điện?”

Hàn Băng cũng hơi ngẩn người ra, sau đó chợt nói: “Tôi có vài việc muốn nói với anh…”

“Trước kia, ở tòa nhà cũ của anh đã phát hiện ra một sự kiện lạ…”

“Sau đó, ngay khi bị ba tổ quan sát viên quan sát, nó lại bị một bàn tay tái nhợt trộm mất…”

Dù chuyện đã qua mấy ngày nhưng khi nhắc lại, trong giọng nói của Hàn Băng vẫn có chút vẻ không thể tưởng tượng nổi.

“Trộm mất?”

Ấy vậy mà sau khi ngẩn ra, Lục Tân chỉ bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện rồi cười nói: “Không sao không sao, chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi.”

Dừng một chút, anh nói tiếp: “Sau khi trở về, tôi sẽ viết một bản báo cáo để nói rõ chuyện này với các cô.”

“Được rồi…”

Giọng nói của Hàn Băng quả thật đã thả lỏng hơn một chút.

Báo cáo của anh đơn binh là loại như thế nào, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, ngược lại lại không cần phải quá trông mong vào nó.

Dù vậy, nếu anh đã nói chuyện này thật sự có liên quan đến anh thì tạm thời cũng không cần phải quá lo chuyện có hiểm họa sau lưng.

Ít nhất thì điều này cũng giúp Thanh Cảng loại bỏ được khả năng có một kẻ thần bí nào đó tập kích.

Phải biết rằng bởi vì trong nhà Lục Tân không hề có gì bảo vệ, ngay cả Oa Oa cũng đã phải len lén gạt lệ khi phải đợi trong nhà…

“Ngoài ra còn có một chuyện nữa…”

Sau khi khẽ thở phào nhẹ nhõm, Hàn Băng mới nói: “Anh đơn binh, ở Thanh Cảng có một vị khách kỳ lạ đến thăm.”

“Khách đến thăm?”

Lục Tân không phản ứng kịp.

Hàn Băng nói: “Đúng vậy, một vị khách đến tìm anh.”

Nghe cô ấy nói như vậy, Lục Tân cũng hơi tò mò, hỏi: “Khách thăm nào?”

“Là một vị…”

Hàn Băng trầm ngâm một chút, sau đó mới tìm được một từ thích hợp: “Quái nhân.”

“Có lẽ anh đã biết về chuyện này từ lâu, bởi vì đơn binh anh là nhân tài đặc biệt cấp sáu của Thanh Cảng nên Thanh Cảng cũng sẽ bảo vệ những người theo học tại trường tiểu học Trăng Máu theo đãi ngộ thân nhân của nhân tài cao cấp, tổng cộng có ba tổ nhỏ, hai mươi bốn giờ thay phiên bảo vệ bọn họ.”

“Không chỉ có biệt thự cô nhi viện mà ngay cả địa chỉ cũ của anh cũng được sắp xếp các quan sát viên để canh chừng.”

“Cũng vì vậy, chúng tôi mới phát hiện ra người này.”

“Đầu tiên, anh ta xuất hiện ở địa chỉ cũ của trường tiểu học Mặt Trăng Máu ở thành phố vệ tinh số 2, ở yên đó suốt cả một buổi sáng.”

“Quan sát viên đã chuẩn bị tiến lên hỏi thăm anh ta, vậy nhưng anh ta nhanh chóng biến mất.”

Nghe đến đây, Lục Tân bắt đầu có chút cảnh giác: “Sau đó thì sao?”

Hàn Băng nói: “Lúc tìm được tung tích của anh ta, bây giờ anh ta đã tới trường tiểu học Mặt Trăng Máu, tiểu đội thi hành nhiệm vụ ở đó đã tiến hành hỏi thăm anh ta, vậy nhưng anh ta chỉ nói rằng mình tới tìm người ở cô nhi viện, chỉ cần gặp người của cô nhi viện là sẽ biết ngay thôi.”

“Anh đơn binh, hiện tại thành viên ở cô nhi viên Mặt Trăng Máu của Thanh Cảng, trừ anh ra còn có cô giáo Tiểu Lộc.”

“Chúng tôi đã chú ý tới việc này, trông cô giáo Tiểu Lộc có chút căng thẳng, vậy như cuối cùng vẫn gặp anh ta.”

“Chúng tôi không biết anh ta là thù hay bạn, chỉ có thể tận tâm điều tra qua một phen, sau đó mới phát hiện ra rất nhiều chỗ kỳ lạ.”

“Mới đầu, chụp tôi định chụp hình anh ta rồi tạo thành tài liệu, vậy nhưng lại phát hiện ra camera không thể chụp được hình bóng anh ta, bất kể là camera thế nào thì thứ chụp được cũng chỉ là một chớp sáng mơ hồ. Sau đó chúng tôi thay đổi cách thức, định cho người phác họa ngoại hình của anh ta nhưng một chuyện kỳ dị lại xảy ra, dù đã đổi tới ba chuyên gia phác họa nhưng vẫn không thể vẽ lại anh ta thành công…”

“Bây giờ, điều duy nhất có thể chắc chắn chính là người này rất nguy hiểm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận