Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 815: Người bạn Nữ Vương (1)

“Tôi cảm thấy đã có thể tuyên bố nhiệm vụ thành công...”

“Đúng vậy, bảo tàng Tai Ách bị phá vỡ, tôi đang tìm kiếm xem bản thể của nó ở đâu…”

“Không tìm ra, đâu đâu cũng là đá, dọn chẳng hết…”

“Đại giáo chủ Tai Ách?”

“Anh ta còn chưa chết, lúc này anh ta đang chiến đấu với Nữ Vương.”

“Đúng vậy, tôi không tham gia vào trận chiến cuối cùng, sau khi bảo tàng Tai Ách bị phá hủy, có vẻ như Nữ Vương đã thoát khỏi trói buộc, lúc này đang chiến đấu với Đại giáo chủ Tai Ách… Tiếng động đất mà mọi người nghe thấy chắc là tiếng động phát ra từ trận chiến. Có vẻ như vì sức mạnh tinh thần mà Nữ Vương có thể phát tán ra lúc này có giới hạn, cho nên trông cô ta cứ như đang vật lộn...”

“Đội hỗ trợ?”

“Chờ một chút đi, chờ bọn họ đánh nhau xong thì tôi sẽ thông báo cho mọi người…”

“Oa Oa vẫn ổn...”

“Cũng không biết cô bé bị ai đẩy mà ngã dính đầy bùn đất, mọi người chuẩn bị cho cô bé một bộ quần áo, để lát nữa ra ngoài cho cô bé thay.”

“...”

Nhiệm vụ chính của anh là ngăn cản Đại giáo chủ Tai Ách đúng không?

Nếu vậy, bây giờ anh đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nếu nhiệm vụ là ngăn cản Nữ Vương thị trấn Vui Vẻ thì không chắc.

Nhìn bộ dáng của Nữ Vương thì còn phải ăn lâu đấy.

Bây giờ trông cô ta hơi yếu, cần phải bồi bổ nhiều.

Sau khi trò chuyện với Hàn Băng qua kênh trò chuyện một lúc, Lục Tân đã yên tâm hơn, lặng lẽ tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, sau đó đánh giá khung cảnh xung quanh, bây giờ trên vùng hoang dã còn rất nhiều người, bọn họ đều là người bị bảo tàng Tai Ách vứt bỏ, cơ thể còn nằm trên mảnh đất hoang dã này. Sau khi viện bảo tàng bị đập vỡ, bọn họ đã được về với cơ thể của mình, tinh thần đã trở lại bình thường.

Còn nếu cơ thể đã biến mất, thì tinh thần cũng biến mất theo viện bảo tàng.

Tất cả đều tĩnh lặng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lúc này Nữ Vương đã sắp ăn xong, cô ta đúng là người tiết kiệm, ăn một bữa no ba ngày.

Hơn nữa, Lục Tân có thể xác định Nữ Vương rất thích ăn đồ tươi, bởi vì cô ta giữ cho thực phẩm của mình luôn tươi mới.

“Rè rè...”

Trong kênh trò chuyện vang lên tiếng rè rè, sau đó, giọng nói của Hàn Băng vang lên: “Anh đơn binh, tình hình bây giờ thế nào?”

“Đội hỗ trợ có thể vào trong chưa?”

Lục Tân nghe ra sự nôn nóng trong giọng nói của cô ấy, đột nhiên hiểu ra.

Đối với họ, trận chiến này vẫn chưa kết thúc.

Vì thế anh quay đầu nhìn thoáng qua Đại giáo chủ Tai Ách lúc này, xác định chắc chắn anh ta sẽ không thể gây ra uy hiếp cho người khác.

Thì gật đầu nói: “Chắc là có thể.”

“Không, không chỉ trận chiến kết thúc là được…”

Hàn Băng còn đè thấp giọng theo bản năng, nói: “Anh đơn binh hãy thử dò hỏi ý kiến của vị Nữ Vương kia có đồng ý không?”

“Nếu cô ta cũng đồng ý, vậy thì chúng tôi sẽ cho đội hỗ trợ đi vào…”

“Nhờ anh kiên nhẫn giải thích cho cô ta một chút, nhân viên hỗ trợ của chúng tôi có rất nhiều việc cần làm sau khi vào, đó là điều tra hiện trường, tìm kiếm dấu vết, phán đoán kẻ thù còn che giấu nguy hiểm tiềm ẩn nào hay không, vân vân… Tóm lại là chúng tôi mang theo thiện ý.”

“Chậc...”

Lúc này Lục Tân mới hồi thần lại, nói: “Được, vậy tôi đi hỏi một chút.”

Anh đứng dậy đi tới trước khu vực bị đổ sập của căn biệt thự, cẩn thận đánh giá tình hình Nữ Vương hiện tại.

Ăn lâu như vậy mà không ngờ cơ thể của vị Nữ Vương kia còn hơi thu nhỏ lại. Trước kia cơ thể cô ta ít nhất cũng cao mấy chục mét, nhưng bây giờ đã thu nhỏ còn chưa đến một mét, lả lướt nhỏ xinh, vừa nhìn thấy Lục Tân đi đến đã lập tức cảnh giác thu người vào hang.

Bây giờ biệt thự đổ sập, khắp nơi đều là hang, chỉ cần cô ta hơi thu người lại là không ai tìm thấy được cô ta.

“Không sao cả, đừng sợ, chúng tôi sẽ không làm gì cô đâu.”

Lục Tân nhìn Nữ Vương, mỉm cười đầy thiện ý, nói: “Chúng tôi dự định cử vài người vào địa bàn của cô, cô có đồng ý không?”

Nữ Vương cảnh giác cau mày, trong miệng phát ra những âm thanh xì xì.

Lục Tân nói vào trong kênh trò chuyện: “Được, cô ta đồng ý, cử đội hỗ trợ vào đi.”

Sau khi nói xong, anh lại mỉm cười đầy thiện chí với Nữ Vương.

“Phành phạch phành phạch...”

Đội hỗ trợ đến rất nhanh, hơn nữa cảnh tượng còn rất hoành tráng.

Họ không chỉ mặc đồng phục phòng hộ thống nhất, mà trong tay còn cầm thiết bị kiểm tra đo lường tinh thần và hộp dụng cụ y tế vân vân, thậm chí còn có hàng loạt người bê vũ khí. Rõ ràng chỉ đi vào để hoàn tất nhiệm vụ, thế nhưng lại giống như một đội quân cảm tử.

“Sức uy hiếp của thị trấn Vui Vẻ vẫn còn rất lớn…”

Lục Tân suy nghĩ vấn đề này, sau đó nhìn thấy bốn người đi nhanh về phía mình.

Sau đó kéo anh sang một bên, bắt đầu làm đủ loại kiểm tra đo lường.

Ví dụ như thử máu, tìm kiếm miệng vết thương, và một vài thí nghiệm logic đơn giản khác, sau khi hoàn tất quá trình thì cuối cùng Lục Tân cũng đã được buông tha, lúc này anh nhìn thấy mấy chiếc xe tải cũng đang từ từ chạy vào trong thị trấn Vui Vẻ, trên một chiếc xe trong số đó, Trần Tinh chầm chậm bước xuống.

Dường như trên mặt cô ta cũng nở một nụ cười sống sót sau tai nạn.

Đứng từ xa vẫy tay với Lục Tân, Lục Tân vừa định vẫy tay đáp lại, cô ta đã đi về phía một nhân viên công tác khác.

Lục Tân đành phải ngồi xuống nhìn mọi người bận rộn qua lại trước mặt mình.

Cho đến tận khi có một thứ nho nhỏ kéo ống quần anh.

Lục Tân cúi đầu nhìn xuống, rồi ngẩn người, một hàng bảy con quái vật nhỏ có cái đầu thấp bé đội mũ dạ màu đen đang nhìn anh.

Trên đầu, trên mặt con đầu tiên nở nụ cười chân thành, còn con thứ hai, trên mặt lại là nụ cười giả dối.

Các con từ thứ ba cho đến thứ bảy phía sau, sắc mặt có hơi nhút nhát sợ sệt, trợn mắt nhìn họ.

“Đến đòi nợ hả?”

Lúc này Lục Tân mới nhớ tới chúng nó, thân thiện mỉm cười với chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận