Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1634: Con kiến đẩy gỗ (1)

“Hàng phục thần linh?”

Câu trả lời đơn giản như vậy bỗng nhiên khiến cho mấy người tham dự đều có cảm giác được khai thông, sáng sủa.

Liên quan tới Ban đầu, liên quan đến thần, liên quan đến kế hoạch của nghiên cứu viên Nhất Đại vẫn luôn là chủ đề khiến người ta có cảm giác phải giữ kín như bưng, mặc dù Viện nghiên cứu Nguyệt Thực đã báo những phát hiện trong nhiệm vụ điều tra lần này cho Thanh Cảng, thế nhưng mấy vị tiên sinh này, bao gồm cả giáo sư Bạch cũng cố gắng đi tìm hiểu, nhưng bọn họ vẫn không hiểu rõ, cuối cùng thì mục đích của những chuyện này là gì.

Mãi cho đến lúc này, mấy câu đơn giản này đã làm cho bọn họ bừng tỉnh mọi chuyện.

Nhưng lại vì bên trong sự đơn giản này ẩn chứa sự điên cuồng, mà thật lâu sau bọn họ cũng không nói gì, cũng rất khó mà mở miệng.

Bọn họ không biết nên hình dung kế hoạch của nghiên cứu viên Nhất Đại ra sao, chỉ cảm thấy có chút khó tin, lại có chút khó có thể tin.

Bởi vì kế hoạch điên rồ của bọn họ làm cho khủng hoảng, mà lại không thể không bội phục cách làm của bọn họ.

Thật lâu sau, Tô tiên sinh mới chật vật uống ngụm nước miếng, nói: “Như vậy…Chúng ta?”

Dùng lại một chút, lại cố gắng giải thích rõ lý do: “Ý tôi là, bước tiếp theo của kế hoạch Thiên quốc thì vị nghiên cứu viên thiên tài kia chỉ như thế nào?”

Giáo sư Bạch cúi đầu, nhìn mấy bản tài liệu còn chưa mở ở trên bàn.

Thấp giọng nói: “Chẳng mấy chốc chúng ta sẽ biết…’

“Nhưng tôi phải nhắc nhở các vị là, lúc vị nghiên cứu viên Lâm Mặc đến gần chân tướng, thì sẽ không tránh khỏi sự quan tâm của Ban đầu, Thanh Cảng của chúng ta cũng vậy, nếu như dựa vào chỉ dẫn của anh ta, từng bước hoàn thiện kế hoạch Thiên quốc, có khả năng…”

“Chúng ta sẽ được Ban đầu chú ý đến.”

“Hoặc là, không chỉ như vậy, cuối cùng thì cũng chỉ có một kế hoạch có thể thành công, cho nên nghiên cứu viên Nhất Đại cũng sẽ để ý đến chúng ta.”

“Giáo hội khoa học kỹ thuật phương Nam, tinh thần của Chung cực cùng với đủ loại nguy hiểm khó có thể tưởng tượng được sẽ…”

“Đều sẽ tìm đến.”

“Mà cơ hội tránh né của chúng là là không có.”

“Cho nên…”

Ông ta hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn về mấy vị tiên sinh kia: “Các người cảm thấy thế nào?”

“Chúng ta có nên mở ra hay không?”

Yên lặng, xung quanh chỉ có yên lặng.

Cho dù là mấy người có quyền quyết định vận mệnh của Thanh Cảng cũng không dám tùy ý trả lời câu hỏi này.



“Có nên?”

Cũng cùng lúc này, đám người Trần Tinh, Lục Tân và Tống tiên sinh ở trong thư phòng cũng rơi vào im lặng.

Vô luận là tính toán với mình, hay là âm ngoan tính kế cả những đứa nhỏ vô tội kia, cho nên Lục Tân mang theo một bụng lửa giận. Hay Số Ba đã hiểu rõ phong cách làm việc của những người có máu mặt này, mang tâm thế đến để cười trên nỗi đau của người khác. Hay là Số Năm đem theo thái độ kiêu căng ngạo mạn đến để xem Thanh Cảng xử lý chuyện này như thế nào thì đều có tâm trạng phức tạp.

Tống tiên sinh đã thừa nhận chuyện này, thậm chí còn nói rõ suy nghĩ trong lòng ông ta ra.

Nhưng ngược lại, bởi vì ông ta thừa nhận nên trong lúc vô tình đã gây ra một chút biến động về cảm xúc trong lòng của những đứa trẻ xuất thân từ cô nhi viện.

Làm cho bọn họ cũng trầm mặc lại.

Đúng vậy, hoang mang mờ mịt, đâu có ai lại không cảm thấy bao la mờ mịt đâu.

Cũng chính trong lúc bầu không khí đè nén như thế này, Trần Tinh bỗng nhiên nhíu mày, hơi không kiên nhẫn nhìn về phía Tống tiên sinh.

Giọng của cô ta có chút lạnh lùng, làm mọi người đều không nhịn được mà quay sang cô ta.

Chỉ thấy lúc này, mặt Trần Tinh nghiêm lại, nhìn thẳng vào Tống tiên sinh, nói: “Tôi đến đây là để nghe xem, lý do ông bán rẻ tư liệu của đơn binh, tại sao lại liên hệ với Sở sự vụ Át bích, đồng thời còn bố trí ra cái bẫy này, còn muốn tìm ra, ngoại trừ ông, còn có những ai tham gia vào cái bẫy này. Đây mới là những điều ông nên nói, chứ chúng tôi ở đây không phải là nghe ông giảng xem cái gọi là hoang mang, mờ mịt.”

“Ông hoang mang mờ mịt, chẳng lẽ những người khác lại không hoang mang mờ mịt?”

“Ông nói cái này với chúng tôi để làm gì?”

“Ông nghĩ là, ông nói những lý lẽ này để được chúng tôi đồng tình cùng?”

“Thậm chí ông đã phản bội lại Thanh Cảng, lại còn muốn chúng tôi hiểu được những lý lẽ của ông?”

“Nếu như chúng tôi có thể hiểu cho ông, vậy trên thế giới này sẽ không có bất cứ tội ác nào là không thể hiểu được.”

“Tội phạm biến thái giết người cũng là vì cảm xúc trong lòng giao động kịch liệt, phá hủy lý trí, không thể không giết người.”

“Tội phạm lừa dối thì cũng là vì đã phải chịu quá nhiều nghèo khổ, không thể không lừa dối.”

Cô ta lạnh lùng nói: “Chúng tôi không cần hiểu cho ông, chỉ biết rằng ông phản bội Thanh Cảng.”

“Ông cũng không cần nói lý lẽ với chúng tôi, hãy xử lý chuyện của bản thân cho tốt đi.”

“Nhớ kỹ, chẳng qua bây giờ ông chỉ là một kẻ phản bội.”

“A…”

Nói mấy câu như vậy, không chỉ có Lục Tân ngạc nhiên, mà ngay cả Số Ba và Số Năm cũng đều ngây ngốc mà quay lại nhìn cô ta.

Trong ánh mắt đều có chút kỳ lạ, thậm chí là…khâm phục?

Mà vị Tống tiên sinh kia, vì nói ra những lý lẽ của bản thân mà hơi lấy lại được sự tự tin, cũng ở trong thời khắc này bỗng nhiên sụp xuống, ánh mắt ông ta hơi đờ đẫn nhìn về phía Trần Tinh, sau đó, rất nhanh ông ta đã như một quả bóng bị đâm thủng, xì hơi thật nhanh, trong nháy mắt, cả người sụp xuống, chán nản ngã xuống ghế, mồ hôi trên trán rỉ ra, trên mặt cũng bắt đầu đỏ ửng.

Vẻ mặt tái nhợt, bờ môi run lên nhè nhẹ, lẩm bẩm nói: “Đúng thế…”

“Đúng là, nói những lời này đều không có ý nghĩa gì…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận