Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1037: Mọi chuyện vẫn bị làm ầm ĩ lên (1)

“Sao lại thế này?”

“Là ai đã nổ súng?”

“Người này là ai, tại sao lại dám ngậm máu phun người như thế?”

Tiếng súng đột ngột vang lên, khiến cho cả phòng hội nghị thoáng chốc trở nên hỗn loạn và kinh khiếp.

Nhưng khi nhìn thấy người nổ súng đã bị chế trụ hai tay, súng cũng đã bị ném lên trên bàn, những binh lính và bảo an đứng bên ngoài cũng đã vọt vào bên trong này, những người ở trong phòng hội nghị cũng đã dần bình tĩnh lại, tức khắc cảm thấy giận dữ không kiểm soát nổi, sôi nổi mà lớn tiếng chất vấn quát mắng.

Có người nóng giận quá, còn đập bàn quát lớn.

Ngay cả Đàn Gia, đầu tiên cũng cảm thấy cả kinh, sau khi đối diện với ánh mắt của Lục Tân mới thoáng bình tĩnh lại, ý thức được sự hung hiểm vừa rồi, tức khắc giận tím mặt, “Soạt” một tiếng, đoạt lấy một khẩu súng lục ở trên người một thuộc hạ đứng gần đó, hung hăng mà nhằm về phía cô Tôn đang đứng bên kia.

“Con nhóc kia, mày dám tính kế tao?”

“Soạt !” “Soạt !” “Soạt !”

Đám bảo an đứng bên người cô Tôn ngay lập tức không nói lời nào mà rút súng ra, đều nhịp nhắm về phía Đàn Gia.

Những thuộc hạ bên người Đàn Gia vốn dĩ đang có chút hoảng hốt, vừa thấy đối phương như vậy, cũng ngay lập tức nâng súng lên nhắm về phía bọn họ.

Bầu không khí trong phòng vừa có chút rối loạn, hiện tại lại một lần nữa bị đông đặc lại.

Những người vừa rồi mới dùng khuôn mặt hầm hầm giận dữ mà chui ra khỏi bàn, hiện tại có không ít người lại đang lặng lẽ quay trở lại gầm bàn rồi.

“Nói chuyện là cần phải có chứng cứ nha…”

Bị mười mấy cây súng bên phía Đàn Gia nhắm vào, thế mà cô Tôn bên kia vẫn bình chân như vại.

Ít nhất nếu như chỉ nhìn ngoài mặt, dường như ngay cả động tác pha trà nghệ thuật của cô ta cũng không hề bị ảnh hưởng một chút nào.

Đầu của cô ta hơi hơi rũ xuống, đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào sự biến đổi màu sắc của những cánh trà trong nước sôi, bình tĩnh nói: “Người cũng là người của ông, súng cũng là súng của ông, tôi vẫn luôn ngồi ở chỗ này chưa từng di chuyển một phân một tấc nào, ông bị người ta tập kích, dựa vào đâu mà nói người là do tôi sai khiến?”

Khóe miệng vừa nhếch một cái, cô ta lại đường hoàng mà nói: “Có lẽ chính là do người của ông nhìn ông không vừa mắt, muốn giết chết ông thì sao?”

Vừa nghe cô ta nói như vậy, ngay cả ánh mắt của đám thuộc hạ bên cạnh Đàn Gia cũng không khỏi có chút buông lỏng.

Dù sao bọn họ cũng chỉ là một đám hỗn loạn tụ lại với nhau, sự kính trọng nhất định là có, nhưng luận về ý chí, hay là tu dưỡng, đều rõ ràng kém hơn không ít so với đối phương.

Vừa nghe thấy những lời này dường như cũng có lý, đã theo bản năng mà hoài nghi chính người của mình.

Ngay cả bản thân Đàn Gia, cũng hơi hơi ngẩn ra một chút, dùng ánh mắt của chút hồ nghi mà nhìn về phía người tóc màu bạc một chút.

Ông ấy quả thực có ấn tượng với người tóc màu bạc này, biết thằng nhóc này cực kỳ coi trọng sự nghiệp.

Chẳng lẽ thật sự là bởi vì mình đã nói rằng muốn rút hoàn toàn khỏi việc buôn bán Hắc Thảo, cho nên khiến cho thằng nhóc này muốn giết chết mình?

Đôi diện với ánh mắt của Đàn Gia, người tóc màu bạc thực sự cảm thấy nơm nớp lo sợ, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

Tựa hồ chính anh ta cũng không biết bản thân mình vừa rồi đã gây ra chuyện gì.

“Không liên quan đến anh ta đâu.”

Lục Tân nhẹ giọng mở miệng, đồng thời bàn tay anh cũng đặt lên trên vai của người tóc màu bạc.

Dù sao thì anh cũng có thể mượn một phần năng lực của em gái, cho nên khi bàn tay của anh đặt lên trên vai của người tóc màu bạc, dường như mỗi một sự biến hóa nảy sinh của mỗi một tế bào thần kinh trong cơ thể của người tóc bạc kia, đều bị anh hiểu rõ, hơn nữa có thể khiến cho nó tùy ý vặn vẹo, cứ như vậy, sẽ không cần lo lắng người tóc màu bạc này dưới sự sai khiến của người khác mà làm ra chuyện gì nữa, sau đó anh mới chậm rãi nhìn về phía Đàn Gia, thấp giọng giải thích:

“Là người phụ nữ kia khống chế anh ta, mới khiến cho anh ta làm như vậy.”

“Tuy rằng quả thực cô ta chưa từng có hành động gì, nhưng cô ta lại có năng lực khiến cho người khác phải hành động theo suy nghĩ của cô ta…”

Đàn Gia ngay lập tức lựa chọn tin tưởng những gì Lục Tân nói, lại lần nữa quay đầu nhìn về phía cô Tôn bên kia: “Cô còn lời gì muốn nói hay không?”

Những gì Lục Tân nói thật ra ông ấy nghe cũng không hiểu lắm, chỉ cho là người tóc màu bạc đã bị cô Tôn mua chuộc rồi.

“Đánh rắm.”

“Nói hươu nói vượn, đổ oan cho cô Tôn, có phải mày muốn chết rồi hay không?”

“Mày là ai chứ hả, cũng dám chỉ trích cô Tôn?”

Mà lần này khi Lục Tân mở miệng nói chuyện, khác hoàn toàn so với vừa rồi.

Lúc này đây xung quanh đang cực kỳ an tĩnh, những lời anh nói ngay tức khắc cũng bị những người kia nghe thấy.

Trong lúc nhất thời, có không ít người vẻ mặt thay đổi kịch liệt, sôi nổi chỉ vào Lục Tân chửi ầm lên, khí thế của một người so với một người còn hung hăng hơn.

Thậm chí phía sau lưng của cô Tôn, cũng có không ít những họng súng chuyển hướng nhắm về phía anh.

Bọn họ cũng không biết thân phận của Lục Tân, chỉ coi anh là thuộc hạ của Đàn Gia mà thôi.

Ngay cả cô Tôn kia, lúc này cũng đã ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhanh chóng liếc mắt nhìn về phía Lục Tân một cái.

Lục Tân vậy mà lại không chịu sự ảnh hưởng của cô ta mà đi ám sát, thậm chí còn ngăn cản một người khác, vốn dĩ chuyện này cũng đã khiến cho cô ta đủ giật mình rồi, hơn nữa Lục Tân còn nói thẳng ra là chính cô ta là người sai sử, trong ngôn ngữ cực kỳ chắc chắn, không hề có một chút chần chừ hay không xác định nào cả.

Chuyện này không khỏi khiến cho cô ta hoài nghi, không lẽ người này cũng là một người có năng lực?

Chỉ là, Đàn Gia chỉ là một nhân vật nhỏ đi lên từ dưới đáy của xã hội, vậy mà lại có hẳn khả năng nuôi dưỡng bên mình một người có năng lực hay sao?

Nhưng cho dù là như thế nào, khi năng lực của cô ta bị người ta phát hiện rồi ngăn cản, thậm chí còn bị người ta nói ra bí mật này, trong lòng cũng đã sinh ra sát khí không cách nào xóa bỏ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận