Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1072: Bình tĩnh nói chuyện không được sao? (1)

“Tổ trưởng Long, người đã được mang đến rồi, chính là người này.”

Lục Tân bị mấy người lấy súng chĩa vào, đưa tới một chỗ phía tây của thị trấn nhỏ bỏ hoang này.

Ở bên cạnh đoàn xe, chỉ thấy có bảy tám nhân viên lực lượng vũ trang cầm súng đang đứng canh gác ở chỗ này.

Từ tư thế cầm súng và vị trí đứng của mỗi người, có thể thấy được bọn họ đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp. Trên thân mỗi người đều toát ra khí thế oai hùng, ngay cả những chiếc xe bên cạnh cũng đều đã được tân trang đồng bộ, súng ống đều làm theo thể thức đồng nhất, không cần nói cũng biết, đây hẳn là một chi quân đội chuyên nghiệp do thế lực nào đó bồi dưỡng ra.

Có điều trên người bọn họ lại không có bất cứ một thứ gì có thể đại biểu cho thân phận như thẻ bài hay huy hiệu, có vẻ vô cùng thần bí.

Tổ trưởng Long ở trong miệng bọn họ là một người đàn ông trẻ, nhìn qua như mới chỉ hơn hai mươi.

Anh ta có dáng vẻ khác hoàn toàn với những binh lính vũ trang khác trong đội, anh ta mặc một bộ đồ Đường màu trắng được chế tác từ tơ tằm, trên thân còn có một số bức tranh được thêu tinh xảo bằng chỉ vàng, tóc tai hẳn là đã được xử lý một cách tỉ mỉ, hơi hơi dựng đứng lên, trông rất hăng hái, trên sống mũi là một chiếc kính râm.

Có lẽ là do buổi tối nhìn mọi thứ không tiện, cho nên vị trí của chiếc kính đen kia nằm rất thấp ở trên mũi.

Anh ta dựa trên xe jeep, trong tay cầm một cái máy tính bảng, chậm rãi lướt lướt.

“Đã quá nửa đêm rồi, sao tự dưng lại có người xuất hiện ở chỗ này?”

Nghe thấy cấp dưới báo cáo lại, vị tổ trưởng Long kia mới rũ ánh mắt khỏi kính râm mà nhìn lên, trợn trắng đôi mắt liếc nhìn Lục Tân đầy dò xét.

Sau đó anh ta lại hơi hơi cúi đầu, hẳn là vẫn đang nhìn thứ của mình.

Bên cạnh anh ta là một người đàn ông với bộ râu xồm, thoạt trông cũng xấp xỉ 40 tuổi, tuy rằng trên người ông ta không huân chương, nhưng dựa vào khí chất tỏa ra trên người ông ta thì vẫn có thể nhận ra rằng chức vị của ông ta so với những người đeo súng kia vẫn cao hơn một bậc. Ông ta ném ánh mắt sắc bén quét qua Lục Tân một cái, nói: “Cậu làm gì ở đây?”

Khi ông ta nói chuyện còn gật đầu một cái.

Ba người thuộc lực lượng vũ trang áp giải Lục Tân về đây lúc này mới hiểu ý, tiến lên tiến hành lục soát toàn thân Lục Tân.

Hiện tại đứng ở bên cạnh xe, ít nhất cũng có mười mấy khẩu súng đang chĩa vào Lục Tân, bọn họ mới dám lại gần lục soát người, mà vừa rồi cũng là bởi vì trên đoạn đường về đây Lục Tân vô cùng phối hợp và nghe lời, phần nào giảm bớt được cảm giác sợ hãi của bọn họ, trước đó bọn họ nóng vội đưa người về đây, cũng không tiến hành lục soát Lục Tân, có điều hai người bọn họ lục soát khắp người Lục Tân cũng không tìm được gì cả, chỉ lấy được cái túi màu đen của Lục Tân ra.

“Này, mấy người anh em, tôi thực sự chỉ là muốn xin mọi người một chút lửa mà thôi, không hề có ác ý……”

“Mọi người đừng có chạm vào túi của tôi có được không……”

“……”

Mấy người cầm túi anh đi kia không thèm để tâm đến những lời anh nói, thế nhưng những họng súng kia lại càng thêm áp sát Lục Tân hơn một chút.

“Xin tí lửa?”

Người đàn ông râu xồm kia nghe thấy vậy, trên khuôn mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.

Nhìn thoáng qua Lục Tân đang ngậm một điếu thuốc ở ngoài miệng, ông ta lấy một chiếc bật lửa ở trong túi ra, bật lửa lên.

Trong lòng Lục Tân thực sự thoáng buông lỏng được một chút, cứ như vậy ngậm thuốc lẳng lặng chờ.

Không ngờ, người râu xồm kia chỉ châm lửa đốt điếu xì gà vừa được rút ra đặt trên miệng của mình mà thôi, sau đó ông ta hung hăng hút một ngụm, sương khói lượn lờ.

Hít một ngụm thật lớn như thế, sau đó thu bật lửa lại, ông ta cười như không cười mà nhìn Lục Tân.

Lục Tân tức khắc cạn lời, chỉ có thể bình tĩnh nhìn ông ta một cái.

Mà đám người bên cạnh đã mở cái túi của anh ra coi rồi, dò xét vào trên trong một cái, từng đồ vật được đem ra, có một bao thuốc lá nhăn dúm dó, một cái bật lửa ZIPPO tinh xảo, một hộp thuốc lá được mạ viền vàng, một cây bút máy, hai khẩu súng, một khối rubik màu đen loại 12, một tấm thẻ bài poker có chất lượng cực tốt, truyền cho mấy người xung quanh xem, ai cũng trả về một ánh mắt kỳ quái…

Có người nào ở vùng hoang dã như thế này mà chỉ mang mấy thứ này đi tùy thân không chứ?

Mà kỳ lạ nhất, cuối cùng còn móc được một con gà mặt la hét màu vàng ra từ trong túi anh, trên mặt còn có vết kim châm.

“Đây rốt cuộc là cái quỷ gì vậy?”

Khi bọn họ lấy mấy thứ này ra, có người đứng bên cạnh nhanh chóng lấy máy đo lường tinh thần ra kiểm tra thử.

Dường như sau đó bọn họ còn kiểm tra những thứ này ở trên phương diện sức mạnh tinh thần phóng xạ, nhưng kết quả cuối cùng lại chỉ có thể dùng vẻ mặt ngạc nhiên, cổ quái liếc mắt nhìn Lục Tân một cái, những đồ vật khác thì được tùy tiện nhét lại vào trong túi, con gà la hét lại bị ném sang một bên, một chân dẫm lên.

Đừng nhìn trên thân con gà kia toàn là đường may, nhưng âm lượng của nó vẫn cực kỳ vang dội.

Bầu không khí nghiêm túc khẩn trương xung quanh, bỗng chốc đều bị tiếng hét thảm này khiến cho có chút quái dị.

“Cậu rốt cuộc là ai thế hả?”

Người đàn ông râu xồm kia để lại hai khẩu súng của Lục Tân, lần lượt gỡ băng đạn và bánh răng xuống, nhìn thoáng qua mấy viên đạn bên trong, lúc này mới khinh thường mà ném về trong túi, chỉ là mấy viên đạn cũng không có được lắp lại, sau đó ông ta hơi hơi nâng cằm lên, hít thêm một ngụm xì gà nữa, ném ánh mắt dò hỏi về phía Lục Tân. Trên mặt dường như còn mang theo ý cười, chỉ là ý cười loại này, nhìn sao cũng mang đến cho người ta cảm giác như dã thú đang đánh giá con mồi vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận