Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 917: Cách điều trị tốt nhất cho bản thân (1)

Có lẽ có một vài chuyện không thể nào tâm sự với người ngoài, nếu nói thì sẽ xảy ra vấn đề, ngược lại, đứng trước mặt người nhà thì có thể dễ dàng nói ra.

Sau khi nghĩ kỹ vấn đề này, ánh mắt Lục Tân hơi ổn định lại.

Anh lái chiếc xe máy của mình chạy thẳng về phía chợ. Bởi vì anh có dự cảm hội nghị gia đình hôm nay sẽ là một hội nghị khá là quan trọng, cho nên anh rất coi trọng nó. Đương nhiên phải mua đồ ăn ngon hơn bình thường để chiêu đãi cả nhà.

Nhưng thế nào là ngon hơn bình thường?

Lục Tân mua một chai rượu giá hai mươi tệ, có độ cồn năm mươi ba độ, còn chưa xé nhãn.

Cha thích rượu này nhất…

Sau đó anh đi vài vòng trong chợ bán thức ăn, cuối cùng đi vào trong cửa hàng bánh kem đối diện chợ mua một cái bánh.

Mẹ thích ăn bánh nhất.

Còn em gái thì…

Lục Tân suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vào cửa hàng bên cạnh mua một hộp sô cô la đắt đỏ.

Giá cả: Bảy tệ tám.

Lục Tân quyết định sẽ lấy một miếng nhỏ ra trước, sau đó mỗi lần sẽ cho cô một ít, dù sao thứ này ăn nhiều cũng không tốt cho răng.

Ngoài ra, anh còn mua thêm rất nhiều thức ăn, mua đồ ăn và mặc cả làm tâm trạng anh càng lúc càng bình tĩnh hơn, thậm chí còn cảm thấy hơi sung sướng, cuối cùng anh xách bao lớn bao nhỏ ngồi lên xe máy chạy thẳng về nhà.

Anh đeo tạp dề đi vào phòng bếp, dưới ánh mắt chăm chú của cha, qua một lúc lách cách lạch cạch, có một đĩa thức ăn ra bàn.

Thật là kỳ lạ, rõ ràng anh rất ít vào bếp, nhưng tay nghề lại rất là tốt.

Bật đèn, dọn chén bát ra, sau đó Lục Tân yên lặng ngồi trên bàn ăn chờ mọi người trong nhà.

Lúc này, mọi người đều nhận ra Lục Tân coi trọng bữa ăn này, vì thế không rề rà.

Em gái ở trên trần nhà nhanh chóng bò xuống, chạy lạch bạch đến leo lên bàn, đúng lúc mẹ đẩy cửa vào nhà, bà vừa cười nói vừa thay giày, thoải mái ngồi xuống ghế đối diện với Lục Tân, cứ như bà cực kỳ hài lòng với bàn ăn này.

Cha là người cuối cùng đến bàn ăn, ngồi phịch xuống, nhưng ông rất cẩn thận, lúc kéo ghế không gây ra tiếng động.

Đến cả con chó mặt xệ cũng chạy đến từ bao giờ, nó nằm dưới chân bàn, cẩn thận nhìn anh.

“Đã lâu không tâm sự cùng nhau, con nghĩ không thể nào tiếp tục né tránh vấn đề nữa.”

Lục Tân là người đầu tiên bưng chén ăn cơm trên bàn ăn, những người còn lại đều im lặng nhìn anh.

Trong phòng có vẻ cực kỳ yên tĩnh.

Mẹ và cha đều im lặng nhìn Lục Tân, không nói chuyện.

Em gái cũng không tiếp tục mở phim Cậu Bé Bọt Biển đáng chết kia...

Con chó mặt xệ thì thành thật nằm bên chân Lục Tân, có vài lần nó muốn vẫy đuôi, nhưng cuối cùng không dám động đậy.

“Có vẻ như con gặp phải một vài vấn đề...”

Lục Tân từ tốn ăn cơm, cả căn phòng chỉ có âm thanh đơn điệu của chiếc đũa trong tay anh chạm vào đĩa:

“Con đã nhớ ra rất nhiều chuyện, cũng tin ký ức của mình rất đáng tin…”

“Nhưng không biết vì sao những khi con nhớ lại những hình ảnh đó, con lại thường xuyên có cảm giác như mình đang đứng nhìn vấn đề ở góc nhìn thứ ba…”

“Thỉnh thoảng con sẽ cảm thấy mình cứ như không phải là chính mình. Con biết phải làm thế nào mới đúng, nhưng mà con không muốn làm như vậy. Có đôi lúc con đã làm ra một vài hành động rồi mới phát hiện đó là việc không nên làm, nhưng cuối cùng con lại cảm thấy không hối hận.”

“Con thích thế giới hiện tại, cũng thích cuộc sống bây giờ, nhưng đôi lúc vẫn…”

Anh dừng lại một lúc, rồi nói ra đáp án của mình:

“Cảm thấy chán ghét.”

“Vậy nên, con thật sự là một người rất có vấn đề sao?”

Anh dừng đũa, dùng ánh mắt nghi ngờ thành khẩn nhìn cả nhà.

“Rốp…”

Cơ thể em gái lùn tịt, cô ngồi trên bàn chỉ ló được mỗi cái đầu, đón nhận ánh mắt thành khẩn và bùi ngùi của Lục Tân, cô không biết phải nói gì mới tốt, vì thế hai tay cầm thanh sô cô la cắn một miếng, nhai từ từ rồi nhìn Lục Tân với ánh mắt kỳ lạ.

Sắc mặt của cha cũng rất lạ, biểu cảm trên mặt ông thay đổi vài lần, giống như muốn cười khẩy, châm chọc anh.

Nhưng cuối cùng ông chỉ rót một ly rượu, lẳng lặng uống.

Chó mặt xệ ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, rồi lại từ từ nằm phịch xuống mặt đất, dùng hai chân trước che mắt lại.

Bầu không khí trong căn phòng có hơi vi diệu, giống như tất cả không khí tập hợp thành một câu:

Giờ mới biết à?

“Không phải ai cũng đều sẽ có ít hoặc nhiều vấn đề sao…”

Chỉ có mẹ là vẫn mãi mỉm cười, khẽ nói: “Chỉ vì chúng ta không có thói quen kể với người khác mà thôi. Con lớn rồi, sẽ gặp và nhìn thấy nhiều sự việc hơn, sẽ càng có nhiều suy nghĩ về thế giới này hơn, rồi cuối cùng thay đổi một vài nhận định dẫn đến thay đổi bản thân, điều đó là rất bình thường mà.”

“Đúng vậy.”

Lục Tân thành khẩn gật đầu: “Con cũng cảm thấy đúng là vậy.”

Anh nhìn một vòng gia đình mình, em gái thích bò trên tường, mẹ thích giảng đạo lý, cha là người hay nổi giận vô cớ…

Đúng vậy, bản thân ai cũng sẽ có ít hoặc nhiều vấn đề.

Anh không ghét vấn đề của người nhà, mà mọi người trong nhà cũng rất bao dung anh.

Sau khi tâm trạng anh hòa hoãn lại thì anh bưng chén cơm lên, nói đầy nghiêm túc:

“Có điều, sau khi suy nghĩ cẩn thận thì con quyết định muốn chữa trị cho bản thân.”

Vẻ mặt của cả nhà đang ngồi trên bàn ăn càng kỳ lạ hơn.

Lần đầu tiên em gái im lặng nhìn về phía cha, còn cha hoảng hốt lật đật lắc đầu với cô.

Vẻ mặt hai người họ giống như đang rất bất lực, cứ như muốn nói:

Anh vui vẻ là được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận