Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1505: Nơi ghi lại bí mật lúc ban đầu (1)

"Làm sao vậy?"

Cũng ngay lúc Lục Tân bị tiếng gọi không biết là thật hay giả đó kinh động đến, đột ngột quay người lại, nhìn chằm chằm viện nghiên cứu, Tiến sĩ An cũng nhẹ nhàng đi tới bên cạnh anh, đứng sóng vai, nhìn về phía tòa nhà chìm trong bóng tối phía trước, hít một hơi thật sâu rồi nói:

"Đây chính là Viện nghiên cứu Mặt trăng máu trong truyền thuyết."

"Nó hẳn đã được xây dựng trong thời kỳ tiền văn minh, thời gian thành lập cụ thể, cả tôi cũng không biết."

"Chỉ biết là viện nghiên cứu này trải qua hai thời đại trước và sau sự kiện mặt trăng máu và có liên quan đến sự khởi đầu của mọi thứ."

Lục Tân đứng một lúc, không nói với cô ta những gì mình vừa nghe thấy.

Bởi vì bản thân anh lúc này cũng có chút không rõ, đó rốt cuộc có phải thật hay không.

Sau một lúc im lặng, anh khẽ quay lại, nhìn Tiến sĩ An, trầm giọng nói:

"Mọi người đến từ viện nghiên cứu Nguyệt Thực hiện tại, thân phận cũng không thấp, mà lại ít biết về Viện nghiên cứu Mặt trăng máu tiền nhiệm như vậy?"

"Có quá nhiều chuyện đã xảy ra ở giữa..."

Tiến sĩ An nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Viện nghiên cứu Nguyệt Thực hiện tại quả thực là sự tiếp nối của Viện nghiên cứu Mặt trăng máu."

"Nhưng có một điều chúng tôi không thể không thừa nhận, danh tiếng của viện nghiên cứu Nguyệt Thực vượt xa so với Viện nghiên cứu Mặt trăng máu vào thời đại của chúng tôi, nhưng sự hiểu biết về một số thứ và nắm vững nhiều bí mật quan trọng của cả hai bên lại không hề ở trong cùng một cấp độ."

"Thậm chí là bản thân nhà nghiên cứu..."

Cô ta hơi dừng lại, liếc nhìn Trương, Lý và Vương đang tụ tập chia bánh quy nén ở phía xa, rồi lắc đầu.

Tiến sĩ Vương đang chọn một miếng có lòng đỏ trứng từ chiếc bánh quy nén, giả vờ như không quan tâm đưa cho thầy Lý...

Thầy Lý thậm chí không thèm nhìn, tiện tay đưa cho Tiến sĩ Trương.

Tiến sĩ Trương vừa đình ăn, đã bị Tiến sĩ Vương giật lại, đổi thành một miếng không nhân đưa cho anh ta.

Tiến sĩ Trương nhất thời rất bất mãn, oán trách Tiến sĩ Vương.

Thầy Lý nghe thấy chói tai, lập tức chế giễu anh ta: "Anh có thôi hay chưa?"

Ba người này, đúng loạn.

Lục Tân nghĩ, may mà Tiểu Đổng không tới...

Có điều, Tiểu Đổng chỉ là một thạc sĩ, vốn không có tư cách tới tự tìm đường chết.

Nhân tài được bồi dưỡng ở thời kỳ tiền văn minh còn lâu mới có thể so sánh được với thời đại của chúng ta."

Tiến sĩ An vừa đảo mắt nhìn ba người, vừa thở dài: "Tôi biết anh vô cùng căm hận lão viện trưởng đó của các anh."

"Nhưng cũng phải thừa nhận rằng, ông ta, cộng với nhà nghiên cứu thiên tài nhảy lầu đó, với cả viện trưởng ngu đần suốt ngày chỉ biết chơi mạt chược của viện chúng tôi hiện tại, đều là những nhà nghiên cứu thế hệ thứ hai xuất sắc nhất ở thế giới dưới mặt trăng máu này."

"Mỗi người trong số họ cũng đã ảnh hưởng rất nhiều đến lề lối của thế giới này."

"Nhưng ngay cả như vậy, người ta vẫn thường nói rằng, bọn họ chỉ thừa hưởng ánh hào quang của thế hệ đầu tiên."

"Anh nghĩ mà xem, một thế hệ nhà nghiên cứu đã đáng sợ rồi..."

Lục Tân nghe vậy hơi sững sờ, quay đầu nhìn cô ta.

Tiến sĩ An cười xua tay: "Đương nhiên, nói như vậy, ngược lại cũng không tính là không đúng."

"Nhưng mà, sau sự kiện mặt trăng máu, việc thu thập vật thí nghiệm quan trọng lúc ban đầu, phân tích và chỉnh sửa lý luận về tinh thần đột biến, thậm chí việc xây dựng lý luận bảy bậc lúc ban đầu nhất đều được tiến hành từng chút một ở trong một tòa nhà như vậy."

Lắng nghe Tiến sĩ An thấp giọng giải thích, rồi lại nhìn tòa nhà tối om trước mặt.

Trong lòng Lục Tân đột nhiên sinh ra cảm giác cực kỳ phức tạp.

Nhìn từ góc độ này, bản thân không có cảm giác quen thuộc bao nhiêu đối với tòa nhà này.

Nhưng trên thực tế, phân tích từ khoảng thời gian, bản thân hẳn từng ở đây.

Dù sao, khi bản thân đến Thanh Cảng, từ lúc bị lão viện trưởng đưa đi trên đường di dời mới bắt đầu mọi việc.

Có nghĩa là, lúc đầu, bản thân và những đứa trẻ khác trong cô nhi viện thực sự đã ở một nơi nào đó ở đây.

Hay đúng hơn, từng bị nghiên cứu.

Tâm trạng khó giải thích này khiến anh im lặng hồi lâu, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tiến sĩ An trầm tư, dường như đang suy nghĩ nên trả lời câu hỏi này thế nào.

Cô ta chậm rãi nói: “Tôi từng sống ở đây một thời gian, nhưng lúc đó tôi còn nhỏ, chỉ sống ở đây với thân phận người nhà, nên hoàn toàn không biết gì về các hạng mục nghiên cứu của họ, cũng không thể nào tiếp xúc vào được bí mật cấp cao."

"Trên cơ sở những gì tôi đã nhìn thấy và nghe thấy sau đó, tôi mới có thể biết được tình hình chung của những chuyện đã xảy ra."

"Vào thời điểm đó, sau sự kiện mặt trăng máu, cả thế giới đều rơi vào một thảm họa cực lớn."

"Cũng chính từ đó, hầu hết các nhà nghiên cứu trong Viện nghiên cứu Mặt trăng máu lúc bấy giờ, hay bây giờ được gọi chung là các nhà nghiên cứu thế hệ đầu tiên, đều đã biến mất. Chỉ một số ít còn lại, tất cả đều giữ kín như bưng bí mật về nghiên cứu khoa học trước đây, chỉ dẫn đầu các nhà nghiên cứu thế hệ thứ hai, những người thậm chí không biết tình hình lúc đó là gì đi dọn dẹp đống lộn xộn, đồng thời nghiên cứu nguyên do xuất hiện của mặt trăng máu."

"Trong sự hỗn loạn khi đó, Viện nghiên cứu Mặt trăng máu tỏ ra tỉnh táo lạ thường. Hơn nữa, đối với rất nhiều hiện tượng bí ẩn xảy ra vào thời điểm đó đều có các biện pháp chống đỡ không thể lý giải nổi. Vì vậy, trong khoảng thời gian hỗn loạn nhất đó, thế hệ các nhà nghiên cứu thứ hai đã nảy sinh."

"Viện nghiên cứu bắt đầu có lý luận cơ sở về tinh thần đột biến, có phương pháp chống lại bệnh mất trí nhớ ở nhờ."

"Đương nhiên, về mặt thời gian, cũng là lúc mâu thuẫn giữa giáo sư Vương và tiến sĩ Lâm bắt đầu gay gắt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận