Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 650: Người tốt đúng là chết cũng không xong (2)

Lục Tân cũng rất vui vẻ trò chuyện với họ.

Anh cảm thấy nói với những đám lão tài xế này, dưới tình huống tuân thủ pháp lệnh, mình đã hoàn mỹ giải quyết tất cả vấn đề mà bọn họ gặp phải, cũng là một chuyện tốt.

Dù sao, dưới thời đại trật tự nơi này sụp đổ, nếu như mọi người đều tuân thủ quy củ, nói đạo lý, là có thể tránh khỏi một vài phiền phức không cần thiết, mọi người cũng có thể chống lại ô nhiễm một cách tốt hơn, trùng kiến lại văn minh.

Sau nửa tiếng đồng hồ, Lão Chu với Tiểu Chu, còn có Cao Đình đều cùng nhau trở về.

Hoá ra là sau khi lão Chu với tiểu Chu bán hàng xong, liền thuận tiện đi đến sở cảnh sát đón Cao Đình cùng một nhau quay về.

Trông thấy Lục Tân xuất hiện ở khách sạn của bọn họ, mỗi người đều mừng rỡ, lão Chu kích động lao đến giữ lấy hai cánh tay của Lục Tân, kích động rơi một dòng nước mắt nóng hổi, im lặng nghẹn cứng, hồi lâu sau mới cảm khái: "Anh Tiểu Lục, cậu gầy rồi..."

Lục Tân có chút không phản ứng được.

Tiểu Chu ở bên cạnh cũng nói: "Chú, bấy giờ anh Tiểu Lục mới rời đi một ngày thôi..."

Lão Chu nước mắt nóng lưng chừng: "Cậu chịu khổ rồi..."

Tôn Cẩu Tử ở bên cạnh cũng nhịn không được mà nói: "Lão Chu, ông tỉnh lại đi, anh Tiểu Lục còn có thể chịu khổ sao?"

"Ông có biết thân thích của người ta là ai không?"

Sớm đã có người kéo hai chú cháu của hai người sang một bên, thần thần bí bí chít chít ục ục một hồi, lại giơ một ngón tay trái lên, lại liếc trộm Lục Tân vài lần, bầu không khí trong cả căn phòng lập tức trở nên hưng phấn mà sùng kính, giống như là bị chọt trúng điểm này vậy.

"Bày rượu, bày rượu, hôm nay chúng ta phải mời anh Tiểu Lục cho thật tốt nào, để cảm tại ân to đức lớn của anh ấy..."

Có người hét to lên, đám lão tài xế lập tức tràn đầy hứng khởi, lập tức chạy ra ngoài, có người mua rượu, có người mua thịt, lại đến phòng bếp của khách sạn trộm hai bắp cải trắng, mượn mấy cái nồi, trực tiếp bày ra mấy cái bàn trong phòng giường lớn này, nấu một nồi lẩu.

Lúc đầu, Lục Tân muốn đòi nợ, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội mở miệng với lão Chu và tiểu Chu.

Mọi người đều anh một chén tôi một chén, đều đến kính Lục Tân.

Lục Tân rất khó từ chối sự nhiệt tình như thế nên đã cạn ly, mặc dù anh hơi đắn đo, nhưng cũng chịu không được sự tấn công của nhiều lão tài xế đến thế.

Cuối cùng vẫn là Cao Đình đứng dậy, giẫm một cước lên ghế rồi mắng:

"Một đám đốn mạt chỉ biến cứng rắn trên bàn nhận, bình thường ở trên giường..."

Mặt chị ta bỗng nhiên đỏ lên, không nói nữa, chỉ bưng chén lên: "Bữa tiệc ngày hôm nay đây, tôi cùng một phe với anh Tiểu Lục."

Lão Chu cũng phát cáu, hét lớn: "Hôm nay phải uống đến cùng, tôi cũng cùng một phe với anh Tiểu Lục."

Sau đó, đẩy Tiểu Chu một cái: "Cháu trai, lên."

Tiểu Chu trực tiếp cầm chén đứng lên, run lẩy bẩy uy phong: "Ai tới trước đây?"

Thế là cuộc vây công chuyển từ Lục Tân thành cuộc đối chiến với ba người, họ trực tiếp uống đến tối mịt bất tỉnh.

Mắt thấy có không ít người đều đứng lên mời rượu, Lục Tân cũng quyết định lôi kéo lão Chu với Tiểu Chu ra ngoài, nói một chút về chuyện tiền hàng này.

Đúng lúc, lúc này bỗng nhiên có người đến hỏi một câu: "Lần này, cũng may mà nhờ có mối quan hệ của anh Tiểu Lục để giải quyết việc này."

"Bằng không, tôi đã trực tiếp cầm súng đi tìm bọn họ rồi..."

"Đúng rồi, súng của tôi đâu?"

"Trên cán súng của tôi có khắc cái tên "Tử Huyên", cây súng này đâu rồi?"

Lục Tân "bốp" một cái, tỉnh rượu hơn phân nửa.

Quên mất việc này nữa.

Lúc ấy đến Thủy Ngưu Thành, không kịp mua vũ khí nên đã mượn đỡ súng của đội xe này.

Ban đầu, những cây súng kia đều ở trên lưng của Bích Hổ, sau đó, Trần Tinh đã ném cái ba lô kia cho mình, nhưng mình đã dùng trên đường và ném đi dọc đường rồi, hoàn toàn không còn nhớ đến việc này nữa, bây giờ... hẳn là những cây súng kia còn đang bị ném dưới phòng thí nghiệm phía dưới cao ốc trong Thủy Ngưu Thành rồi nhỉ?

Nhưng mấu chốt là gần như Thủy Ngưu Thành đã bị san bằng rồi.

Trong lòng của anh lập tức lo lắng.

Chuyện này không thể nào ghi kế toán được, nếu tính ra thật, sẽ không còn cơ hội để nhận lại đâu.

"Tửu lượng của tôi cũng không được khá lắm, thực sự hơi uống không nổi rồi."

Lục Tân thừa dịp còn vẫn còn chưa có nhiều người kịp phản ứng với chuyện súng, bèn bưng chén rượu cuối cùng lên, đáp lễ đám lão tài xế.

Chúc mọi người thuận buồm xuôi gió, có cơ hội đến thanh cảng, ta liền ở tại...... Số năm vệ tinh thành.

Sau khi nói xong, uống một ngụm hết sạch chén rượu, liền mỉm cười cáo biệt người ta.

Đám lão tài xế không thể giữ anh lại được, đều đắc ý dào dạt cười to, cùng nhau tiễn Lục Tân ra cửa.

Trong lòng đều có chút đắc ý, cảm thấy Tiểu Lục này cái gì cũng đều tốt, nhưng tửu lượng vẫn chỉ là của một người bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận