Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 64: Đến cuối cùng là màu gì

"Người anh em, anh phát hiện ra mình có năng lực từ bao giờ thế?"

Trong một văn phòng khác, chỉ có hai người Lục Tân và Bích Hổ ở đấy, trước mặt hai người bọn họ đều được đặt một tách cà phê và một đĩa bánh kẹo nhỏ, chỉ có điều, rõ ràng là hai người họ không có ý định đụng vào cà phê. Bích Hổ gần như chẳng thèm để ý đền mà chỉ không ngừng loay hoay súng ống và đạo cụ trước mặt mình, còn Lục Tân thì bởi vì đêm hôm khuya khoắt nên chẳng muốn uống cà phê, anh không muốn mất ngủ.

Đối những bánh kẹo kia thì Lục Tân cũng không khách sáo, cũng không biết có phải là Trần Tinh cố ý sắp xếp không mà bánh kẹo lần này còn nhiều thêm không ít so với lần ở sở cảnh vệ lúc trước, hơn nữa lại còn có nhiều loại, chắc là bởi vì sau nhiệm vụ lần trước cô ta đã nhớ kỹ rằng em gái thích ăn kẹo chăng?

Vừa nãy, em gái muốn đưa tay lấy kẹo, Lục Tân không hề đồng ý.

Lát nữa, anh lại giải thích với em gái, nói rằng trẻ con không thể ăn quá nhiều kẹo, sẽ bị hư răng.

Có điều, sự thật là Lục Tân muốn giữ lại để làm phần thưởng, để tránh sau này chẳng thể dụ được cô lúc cô nổi cáu...

"Phát hiện mình có năng lực?"

Nghe Bích Hổ hỏi thăm, Lục Tân theo bản năng nhìn thoáng qua gã, hơi không hiểu lắm.

"Đúng vậy đó!"

Bích Hổ cười trả lời, tháo dỡ một cây súng ngắn Beretta 92F ở trong tay, từng chút từng chút lau sạch sẽ rồi lắp lại. Mà trên tấm vải lụa đen ở trước mặt gã vẫn còn đặt một cây súng cùng loại khác và ba cây dao màu đen, và dao găm dài khoảng mười tám xăng ti mét. Trên chuôi đao và thân súng đều được viết tên lung ta lung tung, gã cứ tháo tháo lắp lắp rồi liên tục lau sạch.

Một bên khéo léo lắp ráp lau chùi, một bên trả lời Lục Tân: "Lần đầu luôn khiến cho người ta khó quên mà..."

Lục Tân suy nghĩ về lời nói của gã rồi yên lặng nhớ lại.

Sau khi mình rời khỏi cô nhi viện bao lâu thì thấy được người nhà nhỉ?

Hơn nữa, vào lúc nào mình bắt đầu phát hiện có thể mượn dùng năng lực của người nhà?

Đoạn ký ức kia luôn có chút mơ hồ, lại không chân thực.

Trái lại, Bích Hổ cũng chẳng chờ câu trả lời của anh, cái miệng đó giống như không thể khép lại được, cứ nói: "Ha, tôi phát hiện năng lực của mình để lại ấn tượng rất sâu, vẫn còn nhớ rõ này, đó là vào một mùa đông tuyết lớn ào ào, rõ ràng lúc ấy trong túi của người lương thiện như tôi đây cũng chỉ có không đến năm mươi đồng tiền, nhưng tôi lại trông thấy một cô gái bất chấp gió lạnh mà đứng ven đường trực đêm..."

"Tôi mềm lòng, thế là tôi quyết định giúp đỡ chuyện làm ăn của cô ấy."

"Cô ấy rất cảm động, cũng rất chân thành, nhưng vào lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng sở cảnh vệ đập cửa."

"Lúc đó dọa tôi sợ muốn chết, tôi vèo một tiếng chui vào trong ngăn tủ bên cạnh, mãi đến khi người bên ngoài đưa cái hộc tủ của tôi đến sở cảnh vệ, lúc ba mươi, năm mươi người đều cầm súng vây quanh người chỉ mặc một cái quần lót như tôi, tôi mới phát hiện cái hộc tủ kia..."

Gã vừa nói, vừa kéo nòng súng một cái rồi nheo lại mắt ngắm một chút: "Hoá ra chỉ là một cái tủ giày chỉ cao có ba mươi xăng ti mét!"

"Chậc..."

Lục Tân có phần mơ hồ, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Bích Hổ, nghĩ thầm: "Loại chuyện này thật sự nói ra được sao?"

"Anh cũng vào bộ phận của chúng tôi rồi thì chính là người mình, sớm muộn gì cũng sẽ biết những tai nạn xấu hổ này của tôi thôi!"

Bích Hổ dường như hiểu rõ anh đang nói đến cái gì, cười nói: "Tự tôi nói cho anh nghe với người khác nói cho anh nghe có thể giống nhau sao?"

Lục Tân chẳng cảm thấy gã nói có đạo lý.

"Vả lại, cũng không chỉ có một mình tôi có tin đồn nhảm!"

Bích Hổ bỏ súng xuống, lại bắt đầu xoa dao găm, nói tiếp: "Tôi với với anh, trong bộ phận của chúng ta chẳng có mấy người bình thường, mỗi ngày Tửu Quỷ uống nhiều quá liền nói mình có thể nhìn thấy rồng đang bay, còn nói có thể phân rõ được là đực hay cái nữa, Oa Oa này, thật đáng tiếc, dáng dấp đẹp như thế, gương mặt đó, dáng người đó, hoàn mỹ đến chẳng tưởng tượng nổi, có thể khiến cho đàn ông toàn thế giới phát cuồng, nhưng mà lại là một kẻ ngốc..."

Nói xong lại đè thấp giọng, lặng lẽ nhìn về phía Lục Tân, nói: "Còn có đại tá Trần kia của chúng ta nữa..."

"... Anh biết đồ lót của cô ta màu gì không?"

"Khụ..."

Lục Tân đang uống nước trắng xém chút đã sặc, anh đưa ánh mắt cổ quái nhìn Bích Hổ: "Nói lãnh đạo như vậy thật sự được à?"

"Hồng phấn đấy..."

Em gái bò vào từ cửa sổ đang mở, mặt không biến sắc nói ra một câu.

Bởi vì vừa rồi không được ăn kẹo nên lúc này cô vẫn còn hơi buồn bực.

"Hồng phấn?"

Lục Tân có hơi bất ngờ, thốt ra.

"Móa nó, anh thật sự biết sao?"

Bích Hổ nghe thấy, giật nảy mình rồi vội vàng nói: "Trông như thế nào?"

Lục Tân đang nhìn em gái oán trách, chỉ thấy cửa phòng được mở ra, Trần Tinh ôm văn kiện xuất hiện ở cửa ra vào.

Bất kể là Bích Hổ hay là Lục Tân cũng đều theo bản năng ngồi thẳng dậy.

Em gái hơi oán giận trong lòng nhìn vào ngực của Trần Tinh một chút, nắm lấy dây điện, đung đưa tới lui theo chiều gió ở bên ngoài cửa sổ.

"Các người đang nói chuyện gì thế?"

Trần Tinh mỉm cười đi đến, buông văn kiện xuống.

Nghe thấy lời nói của cô ta, Lục Tân với Bích Hổ đều không dám trả lời vấn đề này.

"Kiểm tra của anh kết thúc rồi!"

Trái lại, Trần Tinh chẳng hề quan tâm nhiều đến vấn đề này, lật ra văn kiện, nghiêm túc nhìn Lục Tân một chút, dừng kiểu làm việc lại, nói: "Phải qua mấy ngày nữa mới có báo cáo cụ thể, chẳng qua là cơ bản chúng tôi đã hiểu rõ tình hình rồi, cũng tương đối dễ để đưa ra sắp xếp sau đó, đã có kế hoạch dẫn dắt liên quan đến anh rồi, có lẽ có thể nhanh chóng được chấp hành thôi, mà yêu cầu trước mắt là làm quen với năng lực của bản thân trước khi dẫn dắt!"

Vừa nói, vừa nhìn về phía Bích Hổ, trả lời: "Việc này để cho Bích Hổ giúp anh đi, năng lực của anh ta với anh vốn cũng giống nhau, cũng là một người năng lực có kinh nghiệm, trước tiên sẽ sắp xếp cho anh ta dẫn anh theo anh chấp hành vài nhiệm vụ thanh lý, để anh nhanh chóng hiểu rõ bản thân!"

"À."

Lục Tân nhìn Bích Hổ một chút, đáp: "Được!"

Trái lại, Bích Hổ chỉ miễn cưỡng chào một cái, dường như đã sớm đoán được mục đích mình được gọi đến.

"Tối hôm nay có một nhiệm vụ thanh lý!"

Trần Tinh trực tiếp chia một phần văn kiện làm đôi, rồi giao cho Bích Hổ với Lục Tân, nói rằng: "Đây là một sự cố ô nhiễm vừa được nhóm điều tra đặc biệt nhỏ xác định, cấp bậc uy hiếp là cấp C, tổng bộ vừa mới phê chuẩn quyết định thanh lý."

"Nhiệm vụ do Bích Hổ làm chỉ đạo, Lục Tân đi theo phụ trợ, nhiệm vụ chủ yếu là làm quen quá trình!"

Lục Tân với Bích Hổ đều nghiêm túc đồng ý.

Có thể thấy, cho dù là Bích Hổ, ở trước nhiệm vụ thanh lý cũng chẳng dám đùa.

"Hơn nữa, đây là danh hiệu tạm định của anh!"

Trần Tinh đưa một tờ giấy cho Lục Tân, phía trên là những dòng chữ mới được in ra.

Tổ hành động đặc biệt - Nhân viên ngoài biên chế

Họ và tên: Lục Tân.

Tuổi: 13.

Năng lực đánh giá: C+, tạm định.

Hướng tinh thần dị biến: Hệ nhện

Danh hiệu: Đơn binh

Khu vực tuần tra: thành phố vệ tinh 2, Thanh Cảng

Thứ bậc cam đoan bí mật: Cấp thấp

Lục Tân nhìn một lần, cũng không có cảm thấy có cái gì khác trước đó nên chỉ gật đầu đồng ý.

Chỉ là anh có chút hiếu kỳ: "Sao danh hiệu của tôi lại là đơn binh?"

"Được rồi, các người có thể xuất phát bất cứ lúc nào!"

Trần Tinh không hề giải thích nhiều thêm, thu hồi văn kiện, sau đó sấm rền gió cuốn mà đứng lên.

Lục Tân với Bích Hổ cũng chuẩn bị đứng dậy.

Nhưng đột nhiên, dường như Trần Tinh nhớ ra cái gì đó, cô ta mỉm cười quay lại, dùng nhẹ tay nhẹ nhàng kéo cái kính râm trên mặt mình xuống một cái rồi nhìn Bích Hổ, hạ giọng nói: "Nếu như anh không muốn lột sạch quần áo cả người rồi chạy đến đường phố nhiều người nhất để nhảy đến gãy chân, vậy sau này tốt nhất đừng ở sau lưng bàn tán chủ đề liên quan đến tôi, càng không nên tán gẫu cùng với người mới..."

"Nhất là dùng loại vẻ mặt bỉ ổi này để tán ngẫu, đã hiểu chưa?"

Bích Hổ nhìn vào mắt cô ta, lập tức căng cứng người, dùng cái cổ cứng ngắc gật gật đầu.

"Rất tốt!"

Trần Tinh xoa đầu Bích Hổ rồi quay người đi ra ngoài.

Cô ta đã ra ngoài cửa, nhưng bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lục Tân: "Còn nữa, hôm nay tôi mặc màu đen!"

Lục Tân cũng chẳng dám gật đầu, chỉ có thể ngồi cứng đờ.

Vốn dĩ còn muốn hỏi cô ta về chuyện chuyển sang chính thức một chút, nhưng lúc này anh thật sự chẳng dám mở miệng nữa.

Sau lưng truyền đến giọng nói sâu xa của em gái: "Cô ta nói dối..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận