Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 701: Con đường chết chóc (2)

Cùng lúc đó, ở chỗ mà Lục Tân nhắm đến, trên mặt người phụ nữ tóc đỏ kia lại đang lộ ra một nụ cười thờ ơ.

Đôi tay của cô ta nâng hộp nhạc lên, giọng nói mềm nhẹ: “Trực tiếp xông tới, anh ta là muốn chui đầu vô lưới à?”

Ngay khi cô ta nói ra những lời này, xung quanh tràng vực mơ hồ xuất hiện sự thay đổi nào đó.

Vô số đóa hoa chết chóc, sôi nổi di chuyển đến giữa cô ta và Lục Tân, rậm rạp, như là một con đường chết chóc.

“Phạch!”

Hai chân đạp một cái, Lục Tân lại vọt về phía khu rừng người chết một lần nữa, đôi mắt đã trở nên hơi phiếm hồng.

Này cũng giống như lúc anh lao về phía khu rừng người chết lần đầu tiên kia, chỉ là lúc này đây, so với lần đó, rõ ràng là càng nguy hiểm hơn.

Lần đầu tiên xông lên, là lúc hoa chết chóc mới vừa bắt đầu nở rộ, nhưng ở thời điểm này, nó đã nở rộ rất nhiều, lực lượng tinh thần phức tạp đan chéo xung quanh hình thành từng dòng nước lũ, từng đóa hoa chết chóc, nở rộ ngay ở trước người Lục Tân.

Nhưng lúc này đây, một chút ý định tránh né Lục Tân cũng không có, anh trực tiếp lao về phía trước.

“Ong…”

Đón lấy thân ảnh của Lục Tân, một đóa hoa chết chóc nở rộ, lực lượng tinh thần mạnh mẽ nở rộ ra.

Thân hình của Lục Tân như là vọt vào bên trong một đoàn keo dính trong suốt.

Động tác của anh trở nên trì trệ, thân ảnh anh trở nên mơ hồ.

Lực lượng trùng kích vô cùng mạnh mẽ, khiến cho anh gần như bị bắn ngược lại, như là đứng ở hạ nguồn của sông lớn đang bị vỡ đê, nhưng là lúc này đây, anh lại không thuận thế lùi về phía sau, mà là hoàn toàn giao quyền khống chế thân thể của mình cho em gái, cái gì cũng mặc kệ.

Cơ bắp trên mặt anh lập tức bắt đầu trở nên vặn vẹo, nụ cười của anh trông giống như một đứa trẻ hư.

Ở trong dòng khí hỗn loạn lại có lực đánh vào mạnh mẽ kia, thân thể anh lập tức xuất hiện đủ loại vặn vẹo không phù hợp với lẽ thường, dùng hết mọi khả năng né tránh sức mạnh đang đánh đến trước người, sau đó hai chân dẫm trên mặt đất, bắn người lên, ngoan cường đánh về phía trước bên trong Trùng Kích Tinh Thần.

“Phạch!”

Cỗ lực lượng tinh thần đang lao đến kia, bị sự xông vào của anh đánh ra một chỗ chân không rõ ràng.

Cùng lúc đó, tiếng ca bay lại đây từ bốn phương tám hướng kia, cũng xuất hiện một chút ngưng trệ, âm thanh lúc đứt quãng lúc rõ ràng.

Phía trên khu rừng người chết rừng, biểu tình của người phụ nữ tóc đỏ trở nên hơi ngưng trọng.

“Ong…”

Cũng ngay thời điểm này, Lục Tân đã vọt đến trước mặt bông hoa chết chóc thứ hai.

Tinh Thần Trùng Kích to lớn lần thứ hai ập tới.

Hơn nữa, bởi vì tốc độ quá nhanh, gần như là trước sau đan xen với đóa hoa đầu tiên, cùng hình thành một làn sóng trùng kích.

Xương cốt trong thân thể Lục Tân lạch cạch vang lên, vặn vẹo như là bánh quai chèo vậy. Trên người anh như là xuất hiện bóng chồng, mỗi một bước bước ra, chỗ bùn đất anh đụng vào mặt đất đều hình thành hình dạng của một dòng xoáy, không ngừng khuếch tán ra phía ngoài, như là vằn nước vậy.

Biểu tình của Lục Tân càng vui vẻ hơn.

Thân thể anh càng lúc càng vặn vẹo, nhưng loại vặn vẹo này không diễn ra trong vô ý thức, mà là không ngừng dựa vào các đòn Tinh Thần Trùng Kích xung quanh để thay đổi hình dạng của các bộ phận trên cơ thể, dùng để hòa hoãn lại những bộ phận bị trúng đòn, không chỉ có như thế, đôi tay của Lục Tân còn duỗi ra hai bên, chỗ mà đầu ngón tay anh chạm đến, không khí đều biến thành dạng gợn sóng, từng vòng từng vòng khóa lại không gian xung quanh thân thể anh.

Vậy mà anh có thể vặn vẹo tinh thần phóng xạ ở mức độ nhất định, khiến cho loại tinh thần phóng xạ này giúp anh tăng tốc độ.

“Ong ong ong……”

Tiếng hoa chết chóc liên tục không ngừng bị nghiền nát vang lên.

Lục Tân xuyên qua từng đóa hoa màu trắng kia, tốc độ nhanh như là xuyên qua một loạt viên đạn dưa hấu.

Trên người anh cũng đã xuất hiện từng miệng từng miệng vết thương, dù sao thì vặn vẹo thân thể cũng không có cách nào thật sự hoàn toàn tránh thoát thương tổn từ những đòn Tinh Thần Trùng Kích kia, đã có lượng lớn da thịt bị cắt ra, máu tươi chảy xuống đầm đìa, thế nhưng, trên mặt anh lại hoàn toàn không có vẻ thống khổ do đau đớn mang đến.

Biểu tình vặn vẹo dưới sự chiếu xuống của ánh đèn xung quanh, với khóe miệng gần như muốn nhếch lên đến tận lỗ tai, trông có vẻ vô cùng hưng phấn.

Mặt đất xung quanh đang run rẩy, có tiếng nổ mơ hồ không ngừng vang lên trong không khí.

Mỗi một đóa hoa chết chóc đều chứa từ hai vạn đến ba vạn lượng cấp tinh thần, tựa như lúc trước Lục Tân giải quyết quả bom tinh thần bị đám người Tần Nhiên thả xuống khi tập kích Thanh Cảng kia vậy, số lực lượng của hai vạn đến ba vạn lượng cấp tinh thần khi bị tiêu diệt ấy, đáng sợ dị thường.

Mà hiện giờ, lại giống như một loạt bom liên tiếp đồng thời nổ tung.

“Đây là quái vật gì vậy?”

Bên trong khu rừng người chết, sắc mặt người phụ nữ tóc đỏ đã trở nên cực kỳ đáng sợ.

Làn da của cô ta đã trở nên tái nhợt, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi, máu mũi cũng ào ào chảy ra.

Mà từ hộp nhạc cô ta nâng trên hai tay, giọng ca của người phụ nữ kia cũng trở nên càng ngày càng chậm chạp, tiếng ca đã trở nên thô ráp lại khàn khàn. Giọng ca vốn tinh tế mềm mại cũng trở nên thô bạo kéo dài, như là do lượng điện tùy thân sắp hao hết nên liều mạng chuyển động.

Hai mắt cô ta mở to, nhìn Lục Tân nhanh chóng vọt tới, biểu tình giống như là nhìn thấy quỷ vậy.

“Ai…”

Một bàn tay mọc đầy nếp nhăn và đốm đen vươn ra, nhẹ nhàng ấn lên đầu vai của cô ta.

Một ông lão có một mái tóc trắng nhợt chậm rãi ngồi quỳ bên cạnh người phụ nữ.

Đặt một cái hòm màu bạc ở trước mặt chính mình.

Nhẹ nhàng mở ra rương cái, thứ anh nhìn thấy đầu tiên trong rương, lại là một loạt cái đinh màu bạc được xếp thẳng hàng, lại có một loạt đao nhỏ sắc bén, ba cái cưa có kích cỡ khác nhau, một cái kìm, thậm chí còn có mấy cái chai màu sắc bất đồng mà bên trong không biết là cái thứ chất lỏng gì.

Người phụ nữ tóc đỏ gian nan quay người qua, như là có chút cầu cứu mà nhìn ông lão.

Nếu lúc ban đầu cô ta còn không hiểu vì sao ông lão này không tin tưởng mình, nhất định quyết ý muốn lưu lại.

Thì tới lúc này, đối mặt con quái vật kia, cô ta phát hiện ra mình sai lầm kinh khủng, bây giờ, cô ta chỉ đành giao hết hy vọng đến trên người của ông lão kia.

“Khụ khụ.”

Ông lão kia nhẹ giọng khụ một chút, nhìn thoáng qua Lục Tân đang lao thẳng đến, chậm rãi thu hồi lại ánh mắt.

Sau đó, ông ta cầm lên một cái đinh bạc thon dài, độ dài khoảng chừng hai mươi xăng ti mét.

Sau khi từ từ thở ra, sắc mặt ông ta bỗng nhiên trở nên hung ác, dùng sức đâm vào bàn chân của chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận