Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 211: Đây là một lời nguyền (2)

Những câu trả lời này xoay quanh trong đầu Lục Tân: “Tần Nhiên biến thành nguồn ô nhiễm và sẽ gây ô nhiễm những người đi qua, logic rất rõ ràng, thậm chí rất đơn giản, anh ta có thể cắn nuốt tinh thần những người quanh đó, khiến tinh thần của họ biến thành một phần của anh ta.”

“Nhưng mà, những người bị ô nhiễm này đều cực kỳ hận Tần Nhiên…”

“Bọn họ muốn giết chết Tần Nhiên, đây là cái giá mà Tần Nhiên phải trả khi gây ô nhiễm cho người khác!”

Lục Tân nhìn về phía Tần Nhiên, đôi mắt anh chợt sáng lên. Anh nhìn những sợi dây leo ngoằn ngoèo uốn éo như cây ăn thịt người, mà ở ngoài ngọn dây leo lại có những quả hình thù con người: “Vậy nếu nghĩ ngược lại, gây ô nhiễm cho người khác sẽ khiến họ trở nên hận anh ta, vậy với Tần Nhiên mà nói, làm sao để những người bị ô nhiễm đó không hận mình, đồng thời thành công cắn nuốt họ đó mới là quan trọng.”

“Bởi vậy cho nên anh ta mới chuyển dời nỗi hận của những người này lên một mục tiêu khác?”

“Rồi mượn tay mục tiêu này để đẩy nhanh tốc độ tăng trưởng của mình lên?”

Mà ở bên kia, khuôn mặt của mẹ cũng từ từ lộ ra nụ cười: “Đây là một lời nguyền…”

Tâm trạng Lục Tân dần trở nên nhẹ nhàng hơn, gật đầu: “Đây đúng là một lời nguyền.”

Trong sự kiện 041, mục tiêu bị Tần Nhiên chuyển dời thù hận chính là Thôi Vượng, cho nên những người bị ô nhiễm đó mới đi tìm “Thôi Vượng” báo thù, sau khi bị giết thì lại biến thành một phần của Tần Nhiên, rồi anh ta tiếp tục gây ô nhiễm cho càng nhiều người hơn. Mà bây giờ, mục tiêu bị Tần Nhiên dời thù hận chính là anh, cho nên những người đó mới cho rằng anh là Tần Nhiên, hơn nữa xông về anh báo thù…

Cho nên lúc này mấu chốt vấn đề không ở trên người “Tần Nhiên”, mà ở trên người chính anh sao?

Sau khi tìm được mấu chốt vấn đề, Lục Tân đã lập tức thả lỏng.

Vẫn còn một vài vấn đề anh vẫn chưa hiểu rõ, ví dụ như tại sao tốc độ ô nhiễm lần này của Tần Nhiên lại nhanh hơn?

Vì sao khi đó Thôi Vượng trở thành bề ngoài của Tần Nhiên, mà anh thì không?

Nhưng một khi đã tìm được mấu chốt vấn đề, thì không còn gì khó khăn nữa.

Tốc độ ô nhiễm của anh ta trở nên nhanh chóng rất có thể liên quan đến anh.

Tất cả những khác biệt thật ra đều liên quan đến anh.

Nếu muốn giải quyết vấn đề này, điều đầu tiên cần làm đó là tìm cách để di dời thù hận của Tần Nhiên trên người anh?

Nghĩ đến đây, Lục Tân nhớ đến ánh mắt Tần Nhiên trước khi chết.

Cặp mắt u ám, nhưng lại giống như đang mỉm cười.

“Vụt!”

Anh lập tức lao nhanh, đạp chân lên vách tường mới vừa được trát vôi ở gần, sau đó nhảy vọt lên vài cái rồi bỏ xa những người đang nhào về phía anh để đi đến bên cạnh mẹ. Rồi anh nhìn mẹ, mỉm cười với bà.

Mẹ cũng mỉm cười với anh, bà cho tay vào túi xách, lấy ra một cây kéo.

Lục Tân vươn tay ra để tiện cho mẹ dễ dàng tìm kiếm trên người anh.

Trước mặt anh đang có vô số người mang biểu cảm điên cuồng múa may “vũ khí” trong tay vọt về phía anh.

Ngay trước khi những người đó kịp vọt đến trước mặt anh, sau lưng vang lên giọng nói dịu dàng của mẹ: “Tìm được rồi này!”

Sau đó là tiếng “rắc” nhẹ nhàng.

Phần lưng lan truyền cảm giác đau đớn dữ dội.

Nhưng ngay sau đó có một bàn tay nhỏ lạnh lẽo đè lên miệng vết thương, làm cho miệng vết thương sau lưng Lục Tân lạnh xuống, cơn đau đã tan biến hơn phân nửa.

Anh cúi đầu nhìn thì thấy dưới chân có một thứ gì đó rơi xuống.

Đó là phần da bả vai của anh, bên ngoài vẫn bình thường nhưng ở dưới lớp da bên trong lại có hai lỗ thủng, một cái nhô lên, một cái đã hình thành vết rách, lỗ thủng và vết rách đó còn không ngừng nhúc nhích tạo ra đủ các biểu cảm.

… Đó là một gương mặt vẫn chưa hoàn toàn thành hình!

Nếu quan sát kỹ lỗ thủng giống đôi mắt, thứ nhô lên là cái mũi, và một cái lỗ có kích cỡ bằng cái miệng thì sẽ phát hiện nó rất giống Tần Nhiên.

Mặt của Tần Nhiên!

Trong lúc vô tình gương mặt này đã dần phát triển dưới làn da Lục Tân.

Có lẽ vì sự tồn tại của gương mặt này đã khiến cho những người kia coi anh trở thành Tần Nhiên, đổ dồn hận thù lên anh.

Hơi nữa, Lục Tân lờ mờ có suy đoán, nếu như bây giờ anh không có “năng lực”, rất có thể anh đã biến thành dáng vẻ của Tần Nhiên.

Và cũng là nguyên nhân tại sao khi khuôn mặt này vừa cắt xuống, đám người đang điên cuồng vọt về phía anh lại đồng loạt cúi xuống đất, họ giống như phát điên chém giết cục thịt nằm trên mặt đất, anh xen tôi, tôi chen cô, cả đám giống như ma đói.

Nhưng lúc này Lục Tân giống như người bị quên lãng, đứng ngoài cuộc.

Anh từ từ quay đầu nhìn về phía Tần Nhiên, hoặc nói nhìn về phía gốc cây làm từ cơ thể anh ta.

“Đến lượt tôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận