Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1668: Thanh Cảng nghênh chiến (1)

Giáo sư Bạch nói vô cùng thẳng thắn khiến Ông Tô nghe được thì sợ hãi.

Bởi vì khoảng cách chuyên môn nên ông ta không hiểu hết lời mà giáo sư Bạch nói. Đặc biệt, giáo sư Bạch có một điểm là không muốn đối phương nghe hiểu quá dễ dàng mà càng nói càng khiến người ta cảm thấy khó hiểu.

Giống như lúc này, ông ta cũng biết tại sao giáo sư Bạch biết sẽ xảy ra biến cố mà vẫn kiên định với kế hoạch này, đi thực hiện nó

Thế nhưng, do có sự phân công khác nhau và trách nhiệm khác nhau, nên lúc này ông ta chỉ có thể quyết định có nên tin tưởng không.

Đương nhiên là lựa chọn tin tưởng!

Ông ta đã đi theo giáo sư Bạch lâu như vậy, đã cứu được nửa thế giới, chẳng lẽ còn nghi ngờ tiếp?

Giai đoạn thứ hai của kế hoạch Thiên Quốc đang khởi động.

Oa Oa trong ánh mắt so mói của người ở trong căn cứ cùng ánh trăng máu trên không trung, từ tốn đi tới Tòa án Ngọ Dạ.

Ngay sau đó, Giáo sư Bạch hít một hơi thật sâu rồi đi tới tòa án Ngọ Dạ có một vài ma trận ở bên cạnh. Xung quanh là một đám nhân viên nghiên cứu và người đứng đầu Thanh Cảng với ánh mắt đầy thấp thỏm và lo lắng. Ông cứ trầm ngâm như vậy rất lâu, mãi sau mới tự tay kéo công tắc nguồn điện xuống.

"Két két két..."

Dòng điện khổng lồ bắt đầu từ toà án Ngọ Dạ, sau đó lan khắp mọi nơi.

Những ngôi nhà kia, mới đầu nhìn tưởng giống nhau, tòa án Ngọ Dạ với bức tường dày, mọc đầy rêu xanh bỗng nhiên xuất hiện thay đổi...

Vách tường màu đen, kiên cố với những viên đá nặng nề đang dần trở nên không còn chân thực.

Nó giống như ảo ảnh, cứ lấp loé lúc nào cũng có thể biến mất.

Cùng lúc đó, bên trong tòa án Ngọ Dạ, bắt đầu có tiếng dây xích lách cách va chạm vang lên. Từng đầu màu trắng của xiềng xích như gặp ảo giác giống tòa án Ngọ Dạ, đang kéo dài ra, đi khắp cung điện tinh thần với tốc độ cao.

Lúc này đối mặt với tòa án Ngọ Dạ, mọi người không ai dám nháy mắt, cho dù là người của Thanh Cảng hay người của các nơi trên thế giới tới nhân viên nghiên cứu, chứng kiến sự thay đổi của tòa án Ngọ Dạ đều sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu.

Nếu như nhất định phải gọi tên thì nó chính là nội tâm đột nhiên trở nên khoan dung.

Rất nhiều người và vật bắt đầu hiểu rõ trái tim của mình.

Trong số đó xuất hiện một số thứ có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.

Như là, Hùng Hài Tử vẫn còn bé, thỉnh thoảng vẫn đánh nhau với trẻ con quanh xóm.

Hay là, khi lớn lên thì bị bạn tốt lừa tiền.

Hoặc, bị người anh thân thiết cướp bạn gái...

Những chuyện này đều là đả kích rất lớn trong cuộc đời của mình, khiến họ không bao giờ quên và không thể tha thứ. Thế nhưng vào lúc này, khi nhìn thấy tòa án Ngọ Dạ tan rã, rào cản cũng như chấp niệm trong nội tâm bỗng nhiên biến mất. Họ không còn cảm giác thù hận và muốn tha thứ cho đối phương, cảm thấy bản thân không nên ích kỷ mà chỉ trích, ghi hận lâu như vậy.

Cảm giác tha thứ này đến vô cùng tự nhiên, giống như chính bản thân họ đã nghĩ thông suốt rồi.

Đương nhiên, cũng có một số người đặc biệt, không có cách nào nghĩ thông suốt được.

Ví dụ như hồi nhỏ bị đứa con nhà hàng xóm đánh, lớn lên bị nó lừa gạt tiền, sau này lại bị nó cướp bạn gái. Người đó, khi thấy tòa án Ngọ Dạ tan rã thì trong lòng nghĩ thầm, mình làm gì vĩ đại như vậy đâu?

"Có phải trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác rất lạ?"

Giáo sư Bạch thở dài một hơi, nhìn cảnh trước mắt đã bắt đầu hòa tan, nhưng lại mơ hồ hình thành một tòa án Ngọ Dạ với hình dáng khác, ông ta thấp giọng nói với Tô tiên sinh: “Trong hiện thực nhân loại, Chung cực cũng không phải là đối địch như cây kim vậy, cung điện tinh thần của bọn họ cũng không phải là không có bất cứ liên hệ nào với chúng ta, trên thực tế, chung cực liên hê với chúng ta rất đơn giản, ở đâu cũng có thể liên hệ được.”

“giống như thẩm phán của tòa án Ngọ Dạ là biểu thị cho sự chỉ trích, cố chấp. Bản chất sâu xa của nó chính là ở quan điểm thiện ác của chúng ta.”

“Chung cực, hay nói là Vực sâu, không bằng nói là sâu trong tiềm thức của chúng ta…”

“Ít nhất vào giờ khắc này, khi tòa án Ngọ dạ tan rã, quan điểm thiện ác của chúng ta cũng có sự biến hóa ít nhiều…”

“Đúng đúng đúng….”

Tô tiên sinh không nhịn được mà gật đầu liên tục: “Quá thần kỳ, hiện tại thế mà tôi lại không trách ông dùng tiền bậy bạ, ngoài miệng thì nó sẽ chia sẻ tất cả tin tức với tôi, nhưng trên thực tế lại lén lút động tí là tự động chủ trương, còn lấy tôi làm lá chắn…”

Ngay lập tức, giáo sư Bạch có chút không nói nổi lý do, liếc mắt nhìn chằm chằm Tô tiên sinh.

Hóa ra là, trong suy nghĩ lão già này lại có thành kiến lớn như vậy…

“Cái kia, tòa án Ngọ dạ bị phá hủy, chẳng le sau này chúng ta sẽ không còn tồn tại thị phi, thiện ác?”

Cũng vào lúc này, Tô tiên sinh bỗng nhiên ý thức được một vấn đề đáng sợ.

“Sẽ không.”

Giáo sư Bạch lắc đầu, nói khẽ: “Thị phi thiện ác trong lòng chúng ta sẽ luôn luôn tồn tại, bây giờ, chẳng qua là chúng ta phá vỡ một loại được coi là thị phi, để hình thành một loại thị phi thiện ác khác mà thôi. Loại chuyện này vẫn luôn tồn tại, tòa án Ngọ dạ cũng không phải là một sản phẩm vĩnh hằng. Nó sẽ chỉ khác biệt về hình thức, vẫn luôn biến hóa và tồn tại mà thôi.”

“Dĩ nhiên, bởi vì Chung cực đã có ý thức cho nên sự biến hóa của Chung cực cũng sẽ ảnh hưởng đến tất cả mọi người.”

“Ở một trình độ nào đó, ý thức đã trở thành một cá thể đơn độc.”

“Cho nên, đặc tính của nó lại trở thành quyền hành cho bọn chúng.”

“Nó có khả năng ảnh hưởng đến thị phi thiện ác của con người, mà ở một phương diện khác, nó cũng ảnh hưởng đến nhận thức của tất cả mọi người trong hiện thực…”

“Bây giờ, sự cố chấp của người cầm kiếm đã tan biến, cái thế giới này, đang mong chờ một Chung cực mới.”

“Cô bé cùng tất cả Chung cực trước đều không giống nhau, bởi vì cô bé cũng không phải là lực lượng tinh thần cực đoan nào đó sinh ra ý thức, biến thành cá thể, mà là một cá nhân trong hiện thực, ngược dòng mà lên, từng bước đạt được nấc thang ảnh hưởng đến tất cả mọi người, cũng nắm giữ quyền hành Chung cực, ông có thể lý giải là, từ khi Oa Oa bắt đầu trở thành Chung cực như vậy, thế giới Chung cực, đã không còn thuần túy nữa."

"Đương nhiên, cũng chính là bởi vậy..."

Nói tới đây, giọng của ông ta hơi hạ thấp, ánh mắt quét về phía xa xa:

"Có thể, không phải tất cả mọi người, hoặc sinh vật, hy vọng sự xuất hiện của Chung cực mới này ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận