Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 214: Nên cho cha ra hít thở không khí (2)

Những âm thanh này đều là ảo giác nhưng Lục Tân lại có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Chúng giống như là sự dao động của một lực tinh thần nào đó.

Âm thanh này làm cho Lục Tân cảm thấy bực bội, những khuôn mặt mọc ra trên cơ thể cũng khiến anh cực kỳ khó chịu.

Nhưng khi anh quay người lại thì phát hiện vấn đề không chỉ có vậy.

“Phốc” “Phốc” “Phốc”

Ba mươi sáu người lúc trước bị Tần Nhiên ô nhiễm, nhưng bởi vì “Báo thù” thành công, cho nên không bị gốc cây hình người to nhất nuốt chửng, lúc này da thịt trên người họ đồng thời nứt ra, sau đó có từng gốc từng gốc cây hình người cỡ nhỏ được sinh ra từ cơ thể anh ta, lúc này họ đã thành một sợi dây leo thật dài, ở ngọn sợi dây lẹo từ từ chia tách để lộ ra những khuôn mặt.

Mỗi một khuôn mặt đều có dáng vẻ của Tần Nhiên.

Cơ thể chúng nhỏ một chút, dây leo cũng ít hơn chút, nhưng số lượng lại cực nhiều.

Đồng thời vì phá vỡ cơ thể trưởng thành đã khiến xung quanh lập tức biến thành một mảng “rừng rậm” quái đản.

Xúc tua lắc lư ảnh hưởng đến xung quanh.

Phạm vi ảnh hưởng đã càng lúc càng lan xa, càng lúc càng có nhiều người dân thị trấn bị ảnh hưởng.

Sự thô bạo của họ lập tức tăng vọt gấp mấy lần, múa may vũ khí trong tay phóng về phía anh.

Quay đầu nhìn lại thì rậm rạp từng đám từng đám, thị trấn này giống như biến thành quái vật đại dương.

Lục Tân vụng về tránh né sự tấn công của họ, nhưng lại cảm giác khắp nơi đều là quái vật.

Những khuôn mặt mọc trên người làm ảnh hưởng tới tốc độ của anh, thậm chí ảnh hưởng tới ý thức chiến đấu của anh.

Điều này làm cho anh không biết phải theo ai.

Anh thích đối phó với loại người có cùng năng lực với hệ Con Rối hơn.

Bởi vì năng lực của họ có thể sờ được, hơn nữa thì cũng trông không quái dị đến vậy.

Bản thân Tần Nhiên giống như là một điều bí ẩn, năng lực của anh ta cũng quá điên cuồng.

“Không phải là lúc đâu...”

Lúc này, trước mặt anh vang lên giọng nói dịu dàng của mẹ.

Mẹ lại trở về dáng vẻ sinh đẹp dịu dàng trước kia, ánh mắt dường như hơi đau lòng nhìn Lục Tân đang bị quái vật bao vây chính giữa, hơn nữa còn giúp anh chặn phần lớn những đòn tấn công, rồi bà thì thầm: “Chẳng phải đã bàn xong rồi sao?”

“Bây giờ vốn là lúc để ông ấy ra hít thở không khí, thả lỏng tinh thần.”

“Nói cách khác, nghẹn quá lâu ông ấy sẽ tức giận, sẽ quậy phá gây chuyện…”

Mẹ nói rất có lý, Lục Tân cũng không có lý do để phản đối.

Dù sao đây chính là quyết định trong cuộc họp gia đình.

Trước khi làm rõ năng lực của Tần Nhiên thì anh không dám tùy tiện thả cha ra, nhưng bây giờ, ít nhất Tần Nhiên đã biến thành một cái cây hình người và dừng gây ô nhiễm cho người khác. Nếu lúc này anh ta thi triển năng lực thứ ba thì cũng sẽ không nhắm vào tính cách của anh, vả lại, với Lục Tân mà nói, vốn chỉ có hai tình huống thích hợp cho cha ra mặt giải quyết vấn đề…

Một là lúc đã hoàn toàn nắm rõ quy luật của đối phương.

Cái thứ hai là khi không thể nào làm rõ quy luật của đối phương.

Vì thế anh gật đầu, rồi từ từ ngẩng đầu lên nhìn về hướng Tây Bắc.

Đó là hướng của thành Thanh Cảng.

Thành Thanh Cảng, thành phố Vệ Tinh số 2, ở gần đài quan sát ánh trăng, có một tòa chung cư kiểu cũ.

Lúc này, cánh cửa của căn hộ số bốn mươi ở tầng bốn vốn bị khóa chặt, đột nhiên lại phát ra tiếng “ầm” cửa tự động mở ra.

Trong phòng trống rỗng, nhưng bỗng nhiên cả tòa nhà hơi rung lên nhè nhẹ.

“Đã sử dụng năng lực này, không biết sau này sẽ xuất hiện bao nhiêu mình nữa…”

Lúc này Tần Nhiên, hoặc là nói khuôn mặt Tần Nhiên trên cây nhìn về phía Lục Tân bị quái vật bao phủ, trên mặt không hề có vẻ hưng phấn, mà ngược lại là ánh mắt anh ta lại cảnh giác nhìn những quả trên cây, trong mắt những quả hình người đó là hận thù không che giấu được, mà kỳ lạ là có không ít quả có hình người nhìn về phía anh ta, ánh mắt đều giống hệt.

Chúng cùng phát triển trên một thân cây thế mà lại hận thù lẫn nhau, thậm chí còn giấu giếm sát khí.

“Nhưng cũng may ý thức của mình là mạnh nhất, cũng có hy vọng trở thành bản thân chân chính…”

“Hơn nữa đã hoàn thành được hai trong ba nhiệm vụ, cũng mong có thể dùng cái này để đổi lấy phương pháp giải quyết...”

“Nhìn từ cục diện hiện tại, càng mong “nó” sẽ tỉnh lại trước khi rời đi…”

Nghĩ vậy, anh ta ngẩng đầu nhìn ra phía sau căn nhà.

Nơi đó vẫn còn một đồng bọn của anh ta, anh ta nhớ rõ vừa nãy Lục Tân đã nói như vậy.

“Em gái đã đi tìm anh ta?”

Tần Nhiên không hiểu rốt cuộc anh nói vậy là có ý gì, nhưng anh ta cảm thấy lo lắng thay cho đồng bọn của mình.

Cảm giác lo lắng này chỉ xuất hiện trong nháy mắt.

Bởi vì Lục Tân đang bị quái vật bao phủ cách đó không xa bỗng nhiên đứng lên.

Cũng vào lúc này, tất cả Tần Nhiên trên thân cây cũng đã sợ hãi lắp bắp, đồng thời quay đầu nhìn về phía Lục Tân.

Trên nét mặt họ đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận