Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1099: Tiếng chuông điện thoại trong căn phòng bỏ hoang (2)

Tòa nhà cũ kỹ này vẫn yên tĩnh như trước, lại thêm âm u, những chiếc đèn cảm biến âm thanh dường như không có một cái nào dùng được nữa.

Mỗi một bước đi dưới hàng hiên trước nhà, đều có thể nhìn thấy, đóng dưới hàng hiên dài tưởng như vô tận kia, là lớp mạng nhện thật dày.

Nhà là để cho người sống.

Thế nhưng cả tòa nhà cũ kỹ này cũng chỉ có một gia đình anh sinh sống mà thôi.

Như vậy, khi người một nhà anh đều ra ngoài làm việc, tòa nhà này có phải sẽ tương đương với cái chết hay không?

Trong lòng của Lục Tân bỗng dưng nảy ra một suy nghĩ rất kỳ lạ.

Tòa nhà cũ kỹ này quả thực có rất nhiều nơi, đều có vẻ rất kỳ quái. Ở trong trí nhớ của anh, dường như ngay từ ban đầu tòa nhà cổ này, cũng không phải chỉ có một mình nhà anh sinh sống, trước kia anh đã từng có hàng xóm. Cũng không phải có rất nhiều hàng xóm, chỉ là ngẫu nhiên sẽ có một vài người thôi.

Thế nhưng, dường như những người hàng xóm vốn ít ỏi kia, đều nảy sinh mâu thuẫn với mẹ anh, rồi sau đó chậm rãi, đều biến mất đi rồi…

Nguyên nhân biến mất thì có rất nhiều.

Có rất nhiều người thì về quê, có rất nhiều người thì đi đến nhà người thân để nhờ vả, có một số người, cũng chỉ tự nhiên không thấy nữa……

Tóm lại, trong trí nhớ của Lục Tân, trong tòa nhà kỹ này anh từng có rất nhiều hàng xóm, nhưng khi cẩn thận suy nghĩ lại, dường như không có một người nào cả.

Trước kia lúc mà Lục Tân anh ra ra vào vào tòa nhà cũ kỹ này, anh cũng không có cảm giác quá kỳ quái.

Nhưng hiện giờ, khi anh đi ở dưới hàng hiên, lại bỗng nhiên sinh ra sự tò mò cơ bản đối với những thứ nằm sau những cánh cửa đóng chặt kia.

Đằng sau tất cả những cánh cửa đóng chặt đã lâu kia, là thứ gì đây?

Đều giống với gia đình anh sao, là một cảng tránh gió ấm cúng nhỉ?

“Nếu không thì… Vào xem đi?”

Thân hình cao lớn của cha anh, đi theo phía sau Lục Tân, nhìn thấy dáng vẻ thường xuyên xoay người nhìn sang phía hai bên sườn của anh, bỗng nhiên nói.

“Hả?”

Lục Tân cảm thấy có chút ngoài ý muốn, quay đầu nhìn thoáng qua cha mình.

Khuôn mặt của ông ấy bị bao phủ trong bóng tối nơi hành lang, nhìn không ra biểu cảm, chỉ có thể nhìn thấy, dường như trên khuôn mặt kia là nét mỉm cười.

“Dù sao thì bà ấy cũng không có ở nhà…”

Giọng nói của cha anh được đè xuống rất thấp, nhẹ nhàng vang lên: “Vào xem, không được sao?”

Lục Tân hơi hơi có chút động lòng, anh cũng xác thật sinh ra một số tò mò.

Sau khi trầm ngâm một hồi, anh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó chậm rãi đến gần một cánh cửa phòng cách bản thân gần nhất, đối với cái nhà này, anh còn có chút ấn tượng mơ hồ, dường như ở nhà này là một người phụ nữ mang họ Trương, thời thượng, xinh đẹp, thường xuyên đứng ở kẹt cửa rình coi anh.

Sau đó thì không thấy tăm hơi của người này nữa.

Ôm sự tò mò như vậy ở trong lòng, Lục Tân nhẹ nhàng đến gần rồi nắm lấy then chốt cửa, hơi hơi vặn xoay.

Một tiếng “Cạnh” vang lên thật thấp, cửa vậy mà lại không hề khóa.

Trái tim đập thình thịch, từ trước đến tận bây giờ Lục Tân cũng chưa từng làm ra cái chuyện xông vào nhà của người khác tự tiện như thế này.

Cho dù nhà này đã bị bỏ trống rất lâu rồi.

Hiện tại, anh có một loại cảm giác bản thân đang làm chuyện rất xấu.

Nhưng xuất phát từ một loại tò mò suy xét đối với người hàng xóm đã không thấy từ lâu, anh vẫn thầm thở ra một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Kẽo kẹt!

Theo cánh cửa mở ra một đường, cảnh tượng bố trí bên trong dần xuất hiện trước mắt anh.

Chỉ thấy trong phòng tối om, có thể nhìn thấy những mạng nhện bám dày đặc, những đồ dùng gia đình lộn xộn, những mảng kính tồi tàn, còn có một mâm đồ ăn chưa kịp thu dọn. Thậm chí còn có thể nhìn thấy mấy bộ quần áo đang treo ở trên giá áo, trên mặt đất cũng có một vài vết bẩn màu đỏ sậm.

Chỉ là lặng lẽ nhìn thoáng qua vào bên trong một cái, là đã có thể đủ để ngửi được mùi ẩm mốc dày đặc ập vào mũi rồi.

Tiếng gió lạnh lẽo mà nhỏ vụn, nhẹ nhàng phiêu lãng ở trong căn phòng, dường như còn mang theo tiếng lẩm bẩm không rõ ràng lắm:

“Muốn đi vào không?”

Cha đứng ở phía sau Lục Tân, dường như cũng cảm thấy rất là tò mò.

Cách đó không xa, em gái vốn đã trở về nhà trước rất lâu mà không thấy hai người bọn họ theo vào, lộc cộc theo vách tường chạy trở lại.

“Nha, hai người…”

Nhìn thấy dáng vẻ chau đầu ủ ê của Lục Tân và cha đứng ở trước một cánh cửa lạnh lẽo, cô ngay tức khắc muốn nói gì đó.

“Suỵt…”

Thế nhưng Lục Tân cùng cha anh đều đồng thời quay đầu, ngăn em gái lại, sau đó lại lần nữa nhìn về căn phòng trống rỗng kia.

Âm u, rách nát, nhưng vậy mà lại có sức hấp dẫn nào đó.

Cũng vào lúc Lục Tân vừa mới gom được một chút dũng khí, chậm rãi nâng bước chân lên, chuẩn bị đi vào phòng này...

“Đinh linh linh…”

Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên.

Đột ngột, nôn nóng, thậm chí còn có thể làm cho người ta cảm thấy một loại hưng phấn kích động không tên.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên ở trong căn phòng trống rỗng, thoạt nhìn hoàn toàn không giống như là có người đang cư trú ở trong phòng này.

Một căn phòng đã bị bỏ không rất nhiều năm rồi, làm sao tự dưng lại có tiếng chuông điện thoại vang lên được?

Lục Tân thấy nao nao, anh bỗng nhiên lại nghe thấy, một cái tiếng chuông điện thoại khác vang lên.

Đến từ trong nhà của chính bản thân mình.

Anh tức khắc cảm thấy có chút ngây ngốc.

Đinh linh linh…

Đinh linh linh…

Hai cái tiếng chuông dần dần vang lên, giống như đang thi tài, vang lên dồn dập, thậm chí bên trong còn có chút dư vị kịch liệt.

Một cái thì vang lên ở trong căn phòng của người hàng xóm đã biến mất nhiều năm, một lại vang lên ở trong chính nhà mình, trong thanh âm cũng mang theo chút cảm giác như đang kịch liệt thúc giục, giống như đang mãnh liệt yêu cầu Lục Tân nhanh chóng đến đó nghe, tiếng chuông dường như tràn ngập ở trong đầu óc của anh.

Lục Tân có cảm giác như ngay lập tức bị kẹp ở trung gian.

Anh có thể trực tiếp đi vào trong căn nhà của hàng xóm, đi nghe cuộc điện thoại nằm trong căn phòng bị bỏ hoang đã lâu kia.

Cũng có thể đi về nhà nghe cuộc điện thoại mà tưởng chừng như đang rất gấp gáp kia.

Nhưng trong lúc nhất thời anh dường như không biết phải đưa ra lựa chọn như thế nào.

Anh theo bản năng mà dựng thẳng người lên, quay đầu lại nhìn về phía cha mình, chỉ thấy ông ấy đã lùi về phía sau hai bước, giống như không có chuyện gì mà dựa vào tường.

Quay đầu nhìn về phía em gái, thấy cô bé đang treo ngược lên hàng hiên, hai tay nhỏ che lại đôi mắt mình, đung đưa lay động.

Thật là xấu hổ mà…

Sau khi trầm ngâm một lúc lâu Lục Tân vẫn đưa ra quyết định, nhẹ nhàng lui về phía sau, đóng cảnh cửa nhà hàng xóm lại.

Vào thời điểm anh đóng cánh cửa nhà hàng xóm lại, tiếng chuông điện thoại nhà họ cũng đột nhiên im bặt.

Nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên từ phương hướng nhà của anh, vẫn cứ đang tiếp tục vang lên, hơn nữa không có ý định dừng lại.

“Nếu nhận cuộc điện thoại kia rồi, chẳng phải là đang nói cho người khác, bản thân anh đã tới?”

Lục Tân quyết định trở về nhận cuộc điện thoại của chính nhà mình, đồng thời oán trách mà liếc mắt nhìn cha mình một cái.

Xúi giục bản thân anh đi vào là ông ấy, điện thoại vang lên lại lùi về phía sau trước một bước cũng là ông ấy, thật là, không ra gì đâu nhé…
Bạn cần đăng nhập để bình luận