Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1377: Quái vật Lục Tân bên trong căn nhà cũ (4)

Lúc giọng nói của Lục Tân vang lên, tất cả người xét xử đều bất chợt dừng lại.

Mà ở trên sân thượng xa xa, mẹ với em gái thấy được dáng vẻ của Lục Tân, biểu tình cũng trở nên kích động.

Em gái không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô bé cảm thấy biến hóa trong cơ thể Lục Tân, theo bản năng trở nên vô cùng vui vẻ.

Mà ánh mắt mẹ lại cực kỳ tỏa sáng, giống như trong lòng treo một tảng đá, cuối cùng giờ khắc này cũng có thể hạ xuống.

Thậm chí, trong mắt bà còn hơi ửng đỏ, giống như có chút cảm động.

Giọng nói có chút mờ mịt, cơ thể Lục Tân hơi lắc, anh giống như đang làm một loạt những động tác trần thuật tình cảm, nhưng loại yên tĩnh này vốn dĩ đã đại diện cho việc anh hiểu rõ bản thân mình trong quá khứ, cũng hòa giải với bản thân mình trong quá khứ.

“Cho dù cuộc đời tôi chỉ bắt đầu từ một hiểu lầm, nhưng nó cũng là cuộc đời của tôi…”

“Có lẽ đầy rẫy những chỗ sơ hở, nhưng tuyệt đối không cần các người đến đây vung tay múa chân…”

“Các người muốn dùng quy tắc từ trên cao nhìn xuống xét xử tôi, nếu vậy tôi muốn hỏi…”

Lúc anh nói đến chỗ này, giọng nói bỗng từ mơ hồ, trở nên rõ ràng.

Những sợi tơ màu đen trên người đứt thành từng đoạn, biến mất không còn một mảnh.

Những thanh kiếm cắm trên người anh, cũng giống như bị nung chảy bởi nhiệt độ cao, hòa tan trong tích tắc.

Biến thành từng giọt nước đỏ như lửa, từ từ chảy xuống theo cơ thể anh, xuống đến chân.

Bóng người màu đen từ từ rung động, giống như màn đêm âm trầm, dường như còn đem theo tiếng cười hưng phấn.

Mà ánh mắt Lục Tân nhẹ nhàng nhìn về những người xét xử phía trước, trong giọng nói từ từ xuất hiện khiêu khích: “Các người có tư cách sao?”

“Rào rào.”

Cùng lúc đó, tất cả người khác đều đồng thời đều lùi về phía sau một bước.

Bọn họ thống nhất động tác ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân, sau đó đồng loạt giơ tay lên, đánh một chưởng về phía Lục Tân.

Bọn họ không muốn chấp nhận các thứ trước mắt, làm sao có thể có người chạy khỏi trong tay người xét xử?

Trên thế giới này, mỗi một người đều có một bí mật u ám, cho nên mỗi một người đều có lý do bị xét xử.

Đây chính là chỗ mạnh mẽ nhất của lực lượng xét xử.

Không ai có thể chạy khỏi việc bị xét xử, càng không cần phải nói là người trước mắt này.

Dưới tác dụng lực lượng tinh thần của bọn họ, không khí bắt đầu gợn sóng tầng tầng, nhanh chóng bao phủ trên người Lục Tân, các loại lực lượng xét xử khác nhau một lần nữa xâm nhập vào trong Lục Tân, nhanh chóng quật ngã suy nghĩ bên trong nội tâm của anh.

Lần này, rất nhanh bọn họ đã phát hiện ra sự thật không giống với tưởng tượng của mình.

Dưới tác dụng của lực lượng tinh thần, hình ảnh trước mắt hiện ra không ngừng biến hóa vặn vẹo, thay đổi.

Giống như đường cong bị làm rối loạn, rồi gây dựng lại, từng ảo ảnh lóe lên xuất hiện trong tầm mắt.

Mặc cho lực lượng tinh thần tác dụng trên người Lục Tân, nhưng nụ cười của anh không hề thay đổi, hình ảnh xung quanh lại không ngừng lóe lên.

Có hình Lục Tân đứng ở cửa trường tiểu học cản trở bọn họ.

Có hình sau lưng Lục Tân bỗng xuất hiện một căn nhà cũ kỳ lạ.

Không khí đọng lại trong chốc lát, sau đó căn nhà cũ trước mặt bỗng có động tĩnh.

Một cảnh cửa sổ bể tan tành bị đẩy ra, bóng tối trong phòng bỗng hiện lên một ánh mắt.

Mỗi một người xét xử lúc này cũng cảm nhận được lực lượng tinh thần kỳ lạ bên trong căn phòng cũ kia, trái tim không nhịn được mà run rẩy. Tất cả sự chú ý đều bị ánh mắt bên trong cánh cửa sổ hấp dẫn, bàn tay hơi run run.

Sau đó bọn họ dần dần thấy rõ gương mặt trong cánh cửa sổ của ngôi nhà cũ kia.

Là Lục Tân! Những gương mặt xuất hiện trong tòa nhà cũ, đều là gương mặt của Lục Tân.

Hoặc nhỏ, hoặc lớn, hoặc là lạnh nhạt, hoặc là mỉm cười tàn bạo, hoặc…

Mỗi một gương mặt đều là Lục Tân, nhưng cơ thể lại là những hình dạng khác nhau.

Có người cơ thể sinh trưởng trên một con nhện, có người xung quanh cuốn những xúc tu to lớn của bạch tuộc.

Có cơ thể chỉ là vá lại từ những cơ thể đã từng bị bẻ tan tành, có vóc người cao gầy.

Có cơ thể bị nổ tan tành dính ở trên trần nhà, chỉ thò xuống một cái đầu lâu.

Cả gương mặt này đều lộ ra nụ cười với những người xét xử kia.

Lục Tân đứng trước căn nhà, lúc nói chuyện mang theo chút cảm giác lười biếng, bọn họ cũng mở miệng theo.

Thanh âm giống như có nhịp điệu, bởi vì vô số thanh âm chồng lên nhau, vì vậy khiến cho người nghe cực kỳ khó chịu.

“Cái mà các người gọi là xét xử, chẳng qua chỉ là moi ra những điều u ám trong nội tâm mỗi người, cho các người định tội.”

“Tôi lựa chọn dùng gương mặt hiền lành nhất để đối diện với thế giới này…”

“Nhưng các người lại chỉ muốn chất vấn tôi?”

Trên mặt anh bỗng nhiên lộ ra nụ cười: “Vậy các người có từng nghĩ, nếu như tất cả mọi người đều lộ ra một mặt chân thật nhất…”

“Người chịu không nổi là tôi, hay là thế giới này?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận