Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1431: Giáo sư “bà Lục” đặc biệt (2)

Lục Tân nghe nỗi lòng của tiến sĩ Mạc, thở dài, có một loại cảm giác quen thuộc nào đó đã trở lại.

Im lặng một chút anh mới khẽ lắc đầu một cái, nói: “Vấn đề bà bác lấy cơm ở phòng ăn đúng là phải xem xét lại.”

Tiến sĩ mạc cũng cảm thấy bối rối.

“Có điều đối với những đề nghị khác của số tám…”

Lục Tân hơi im lặng, sau đó quay đầu nhìn thẳng tiến sĩ Mạc nói: “Có phải ông lo rằng anh ta sẽ ăn cắp lực lượng của tòa án Ngọ Dạ?”

Mạc tiến sĩ nghe vậy thì ngẩn ra, sắc mặt trở nên phức tạp.

Nếu là người bình thường chắc chắn ông ta sẽ không thể thích nghi được với việc Lục Tân nói thẳng như vậy.

Nhưng thân là một nghiên cứu viên, não của ông ta cũng không giống như người bình thường, vì vậy ông ta cũng gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Dù sao anh ta cũng là người xét xử của tòa án Ngọ Dạ, là người đã từng khiến thế giới này bị ô nhiễm.”

“Mặc dù…nghe bọn họ nói người cầm kiếm đã bị giết nhưng mà rút kinh nghiệm từ trong quá khứ, ô nhiễm nghiêm trọng như thế sau khi bị phân tán thì các địa điểm khác nhau rất có khả năng có thể tự mình phát triển tạo thành một nguyên nhân gây nên ô nhiễm mới.”

“Cho nên ngộ nhỡ anh ta có biện pháp gì với tòa án Ngọ Dạ…”

“Tôi biết…”

Lục Tân cảm thấy bản thân mình suy nghĩ đúng là không tệ, Thanh Cảng quả thực không quá tin tưởng số tám.

Hơn nữa loại không tin này cũng là hợp tình hợp lý.

Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể đi về phía trước, những người bên cạnh vội vàng tránh ra nhường đường cho anh.

Lục Tân huých huých cánh tay số tám, hỏi: “Anh đang làm gì đó?”

“Tôi làm gì?”

Số tám cau mày nhìn về phía Lục Tân, hỏi lại: “Không phải anh bảo tôi tới giúp Thanh Cảng điều tra sao?”

Lục Tân nói: “Vậy cũng không thể để tất cả những người khác đều nghe theo lời anh được.”

Số tám cực kỳ không phục, hất tay anh ra, nói: “Nhưng kế hoạch điều tra bây giờ của bọn họ không hề có chút tác dụng nào.”

Những lời nói này khiến cho tất cả nghiên cứu viên trong phòng, bao gồm cả giáo sư Bạch cũng không mấy thiện cảm.

“Đừng nói nữa…”

Lục Tân vội vàng khuyên nhủ số tám, nhỏ giọng nói: “Nghiên cứu viên của Thanh Cảng muốn đánh anh lắm rồi.”

Số tám ngập ngừng mấy lần, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Có thể nhìn ra được anh ta không phục lắm, chỉ là không dám nói nữa mà thôi. Tuy nhiên đây nhất định không phải là bởi vì sợ nghiên cứu viên của Thanh Cảng.

Đối mặt với Lục Tân, còn có những chuyện xảy ra ban đầu ở cô nhi viện, anh ta vẫn có chút chột dạ, đương nhiên Lục Tân cũng không có ý định trong thời gian ngắn có thể thuyết phục được số tám, dù sao đây cũng là bệnh cũ từ nhỏ đến lớn mà anh ta.

Đợi đến khi nghiên cứu viên của Thanh Cảng thật sự không nhịn được mà đánh anh ta, lúc đấy chắc vui lắm.

Dù sao thân phận bây giờ của anh ta cũng không được sử dụng được năng lực, chắc là cũng không đánh lại được những nghiên cứu viên khỏe mạnh này.

“Cuối cùng anh cũng tới…”

Đúng lúc này giáo sư Bạch bỏ qua chuyện số tám sang một bên, đi tới trước mặt Lục Tân bắt tay.

Ông ta quan sát Lục Tân, nhỏ giọng nói: “Đơn Binh, hay là…”

Lục Tân đối diện với ánh mắt của ông ta, có chút lúng túng.

Trước đây anh không thích cảm giác bị như người khác nhìn như người thần kinh vậy, bây giờ đương nhiên cũng chưa thích ứng được.

Chẳng qua là lúc ở bên cạnh em gái, anh có thể giả bộ không nhìn thấy.

Nhưng mẹ với em gái không giống nhau, lúc ở bên cạnh mà làm như vậy thì không tốt lắm.

Vì vậy Lục Tân cũng chỉ có thể điều chỉnh tâm trạng trước, sau đó quay đầu nhìn mẹ một cái.

Sau đó chỉ thấy mẹ nở một nụ cười mỉm trên mặt, khoác túi nhỏ cười tủm tỉm đi từ trước, nhẹ nhàng bắt tay với giáo sư Bạch.

“Xin chào….”

Giọng nói vừa phát ra, toàn bộ bên trong căn cứ trở nên cực kỳ im lặng.

Lục Tân cũng cảm nhận được loại lúng túng này, không chịu được mà hơi hơi gãi đầu, ít nhiều gì cũng có chút không được tự nhiên.

Đây chỉ là một động tác theo bản năng.

Nhưng điều anh không ngờ đến là, lúc anh cảm thấy không được thoải mái lắm, theo động tác gãi đầu của anh, không gian xung quanh bỗng xuất hiện tinh thần phóng xạ nhàn nhạt, máy đo tinh thần ở trong phòng tất cả cây kim đều hơi nhảy lên lóe lên tia đỏ.

Tất cả mọi người bên trong căn cứ lúc này đều cảm thấy hơi hoa mắt.

Giống như trong mắt bị vướng bận gì đó, theo bản năng xoa xoa mắt một cái.

Sao đó lúc tất cả mở mắt một lần nữa, ánh mắt mọi người đều sáng lên, biểu cảm cực kỳ kinh ngạc.

Bọn họ thấy bên cạnh Lục Tân chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một người phụ nữ cực kỳ có khí chất.

Bà mặc bộ quần áo bình thường, nhưng loại khí chất thần bí nhàn nhạt đó không thể nào che giấu được.

Bà chị im lặng đứng ở chỗ đó, cơ thể thỉnh thoảng sẽ hơi run rẩy, giống như là một hình chiếu phim 3D vậy.

Không đủ chân thực, nhưng có thể chiếu sáng toàn bộ căn cứ.

“Chào mọi người…”

Người phụ nữ khẽ mình cười: “Bây giờ có thể bắt đầu làm việc chưa?”

Tất cả nghiên cứu viên hơi run rẩy, thậm chí có người còn chưa phản ứng được.

Giáo sư Bạch là người phản ứng nhanh nhất. Đầu tiên trên mặt xuất hiện một vài tia kinh hoàng, sau đó vội vàng che giấu nở một nụ cười lễ phép.

“Bà Lục, xin chào. Rất cảm ơn bà đã đồng ý tới làm cố vấn cho chúng tôi.”

“Cái này…”

Thay đổi này khiến cho Lục Tân cũng chưa sẵn sàng chuẩn bị, nhưng rất nhanh anh đã hiểu được.

Năng lực của giả tưởng hóa ra còn có thể dùng như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận