Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 438: Quỷ đả tường (2)

Chiếc xe máy đi về phía trước. Khoảng nửa tiếng sau, Lục Tân ngừng lại, lần thứ hai mở bản đồ ra.

Sau đó Lục Tân cảm thấy rất đau khổ về tiền xăng.

Trên bản đồ, vị trí của anh dường như không hề di chuyển, vẫn duy trì một khoảng cách với đường lớn.

Cái quái gì vậy?

Rõ ràng anh đã lái xe một lúc lâu...

"Kính mắt, hiện ra lộ trình tôi vừa đi."

Lục Tân nhẹ giọng nói, hình ảnh trên kính mắt bắt đầu thay đổi, ngay sau đó, Lục Tân nhìn thấy một đường thẳng màu xanh lục thẳng tắp, đây là lộ trình anh vừa đi. Có thể thấy rõ anh đã di chuyển gần hai tiếng đồng hồ, nhưng con đường anh đã di chuyển là một hình elip trên bản đồ, lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại ...

Cho nên...

Lục Tân, ngẩng đầu nhìn nơi hoang vu kỳ quái này, trong lòng dần dần nhớ tới một truyền thuyết:

"Mình gặp phải quỷ đả tường?"

Lục Tân không khỏi mừng rỡ.

Khi còn nhỏ, anh rất thích nghe những chuyện ma xa xưa. Nghe nhiều lần như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp được.

Lúc gặp phải quỷ đả tường, phải làm như thế nào?

Anh nhớ đến mấy phương án giải quyết:

1. . Đặt chiếc quần lót lên đầu, tiếp tục đi về phía trước là có thể đi tới.

2. Phun ba ngụm nước bọt về phía sau.

3. Nguyền rủa mọi nẻo đường, tiến bước không ngoảnh lại.

Lục Tâm trầm ngâm một lúc, quyết định gạch bỏ phương án thứ nhất.

Lại trầm ngâm thêm một lúc nữa, gạch bỏ phương án thứ ba, dù sao mắng chửi người cũng không tốt.

Sau đó anh do dự, nhìn mọi thứ xung quanh. Sau khi xác định không có em gái nào xung quanh, ngay lập tức hứ về sau ba lần.

Sau đó nắm chặt tay lái, lập tức tăng tốc rời đi.

Nửa tiếng sau, anh ngừng lại.

Bởi vì anh nhận ra một tảng đá lớn bên đường, đây là chỗ mà anh đã khạc nhổ.

Quả nhiên không nên tin mấy cái truyền thuyết mê tín, không khoa học.

Uổng công đi mất nửa giờ, lại lãng phí không biết bao nhiêu xăng...

Lục Tân thở dài một hơi, ngồi trên xe chậm rãi châm một điếu thuốc, bắt đầu suy nghĩ cách giải quyết có khoa học.

Vấn đề trước mắt đang gặp phải bây giờ là: quỷ đả tường.

Miêu tả vấn đề, trong trường hợp không phát hiện ra vấn đề nên đã đi vòng quanh ở một nơi nhất định.

Cốt lõi của vấn đề: có "quỷ" làm rối loạn suy nghĩ và nhận thức của bản thân...

Bởi vậy có thể suy ra phương pháp giải quyết "quỷ đả tường":

Tìm con quỷ đó!

"Chú ơi, không phải chú là một lão tài xế sao? Vậy làm sao mà lạc đường được vậy?"

Cũng ở dưới ánh trăng máu này, một chiếc xe tải cải tiến đang chậm rãi di chuyển. Trên xe, một người đàn ông trung niên râu dài, trên đầu đội một chiếc quần lót bẩn thỉu, đập mạnh tấm bản đồ lên buồng lái và chửi:

"Trên bản đồ hỏng không thể nhìn ra cái gì...."

"Chắc chắn là do chú không đánh dấu trên bản đồ cẩn thận, không thì tại sao đi về con đường cũ lại không tìm thấy được đường về trại?"

"Cậu không thấy tôi đã đánh dấu rất cẩn thận trên bản đồ rồi à?"

Người ngồi phó lái bên cạnh là một thanh niên mặc áo sơ mi đen, cũng đội một chiếc quần lót trên đầu, không phục nói: "Muốn trách thì phải trách chú, không phải chính chú nói thừa dịp trời tối đến mấy cái thôn nhỏ rách nát tìm chút đồ tốt sao?"

"Bây giờ thì tốt rồi, đi ra không được, không kịp trở về doanh trại. Chú nói xem đầu xe có chờ chúng ta hay không?"

"Cho dù có chờ, cũng phải thu dọn đồ đạc của chúng ta một ít..."

Người đàn ông trung niên tức giận lẩm bẩm một câu, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa xe: "Đúng là quá tà môn, thật sự gặp phải quỷ đả tường sao?"

"Ban đêm không được nhắc đến quỷ, phi phi phi..."

Người trẻ tuổi ngồi bên ghế phó lái hơi run rẩy, dùng sức ói ra ngoài cửa xe, sau đó quay đầu lại, lặng lẽ kéo quần lót qua đầu, nói: "Chú ơi, bây giờ đội quần lót lên đỉnh đầu còn thiêng nữa hay không, qua lúc lâu rồi chưa thấy thay đổi gì..."

"Vị càng ngày càng vọt lên..."

"Tổ tiên của tôi nói như vậy đó..."

Vẻ mặt người đàn ông trung niên rất khó hiểu: "Chẳng lẽ quỷ trong ngày trăng máu không hiểu quy củ của tổ tiên sao?"

Người trẻ tuổi nghe thế thì thiếu tự tin, vẻ mặt cầu xin nói: "Nếu không, chúng ta.... trời hửng đông rồi hẵng đi?"

"Không được, tuyệt đối không được..."

Người đàn ông trung niên vội vàng lắc đầu, nói: "Ở cái nơi rách bét này đi thẳng thì được, dừng lại tôi sẽ thấy hoảng hốt,..."

"Vậy..."

Người trẻ tuổi nghe thấy thế, cả người sững sờ mờ mịt nhìn về phía trước.

"Đi, tiếp tục đi!"

Người đàn ông trung niên hung dữ mắng: "Năm đó ông đây từng đánh một tên điên, cũng là một người nhắm bắn chuẩn."

"Mẹ nó bây giờ không tin không thể không ra được!"

Xe tải sang trọng tăng ga, lắc lư lắc lư đi về phía con đường nhỏ phía trước.

Tuy nhiên, năng lượng vừa được nâng lên đã nhanh chóng tiêu tan.

Dưới ánh đèn xe, họ nhìn thấy một cây cổ thụ cong vút mọc trước con đường ngoằn ngoèo.

Trên đó có nhiều dấu vết rìu chặt, trông rất bắt mắt.

Đây là kí hiệu của bọn họ làm ra khi phát hiện mình đang đi đường vòng.

"Phải làm sao bây giờ..."

Người trẻ tuổi quay đầu nhìn người đàn ông trung niên: "Ông chú, chúng ta đi lâu như vậy rồi, xăng cũng đã sắp hết.."

"Trước hết cậu nên hòa hoãn lại..."

Người đàn ông trung niên nặng nề thở một hơi, nói: "Còn có biện pháp gì có thể đi ra ngoài?"

"Chửi bậy?"

"Khạc nhổ phía sau ba lần?"

"Cầm theo dao trên người, ra vẻ hung dữ? Mẹ nó tao còn đem theo súng mà chưa đủ hung dữ sao?"

Người trẻ tuổi run rẩy nói: "Có phải quỷ trong ngày trăng máu rất truyền thống, chỉ nhận dao không nhận súng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận