Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 107: Vật ký sinh tinh thần (3)

Nhưng chàng trai lại có vẻ rất khó chịu khi đối mặt với lời cầu hôn của một cô gái xinh đẹp như vậy, vừa đẩy bó hoa mà cô ta nhét cho mình ra, vừa không ngừng tìm cách tránh khỏi vòng tay cô ta đang ôm mình, kêu lên: "Cô điên rồi sao? Đang ở trên đường, cô làm gì vậy? Chúng ta rõ ràng đã chia tay rồi. Tôi cầu xin cô, cô mau về nhà đi. Cô không sợ bị chê cười nhưng tôi còn sợ người khác chê cười đấy..."

"Em không, em lại không đi..."

Trong giọng nói của cô gái đã có phần nức nở. một giọng nói vốn rất dễ nghe, lúc này hét lên cũng có phần hơi chói tai: "Chúng ta không chia tay, em không đồng ý. Lúc trước là anh nói yêu em, sao bây giờ anh lại không cần em nữa?"

Lúc này, người thanh niên hơi mập có vẻ đã mệt mỏi, giọng điệu gần như cầu xin: "Nhưng rõ ràng lúc trước là cô muốn chia tay với tôi. Lúc đó, tôi còn muốn hỏi cô lý do. Nếu không phải bạn tôi gặp được, tôi thậm chí còn không biết cô lén hẹn hò với nhiều người như vậy sau lưng tôi... Đã chia tay, vậy thì chia tay, cô muốn thế nào, tôi cũng không quản được. Cô để tôi về nhà đi, được không?"

"Em chỉ thích anh..."

Cô gái gào lên chói tai: "Em mới phát hiện ra người mình thích chính là anh. Em đã chia tay với những người kia rồi. Em quyết định sau này chỉ cần một mình anh thôi. Em muốn được vĩnh viễn ở cùng với anh. Đây chẳng phải là hy vọng của anh lúc trước sao? Vậy tại sao anh lại không cần em nữa?"

Những chiếc xe bị ảnh hưởng xung quanh càng lúc càng nhiều, đều tụ lại một đống.

Người vây xem cũng càng lúc càng đông, có người kêu lên: "Các người cãi nhau cái gì chứ? Các người có chuyện gì thì về nhà lăn một vòng không phải là xong sao?"

Cũng có người hô to: "Cô xinh đẹp như vậy còn quấn quít lấy cậu ta làm gì. Cô hãy cân nhắc tới tôi đi..."

Trong tiếng kêu gào và trách mắng của mọi người, người thanh niên đã sắp không chịu đựng nổi, muốn chạy trốn. Anh ta giật mạnh cánh tay của mình, suýt nữa kéo cho cô gái ngã xuống đất. Nhưng anh ta đã dùng sức như vậy, không ngờ vẫn không thoát khỏi vòng tay của cô gái, chỉ kéo cô ta nghiêng sang bên, suýt nữa cùng ngã xuống đất. Anh ta kêu to với giọng điệu cấp bách: "Cô thả tôi ra, cô mau thả tôi ra..."

Cô gái hô lên chói tai: "Em không thả, trừ khi anh nói cho em biết tại sao anh lại đột nhiên không yêu em nữa..."

"Chuyện tình yêu chính là như vậy đấy. Bản thân cô từng nói..."

Người thanh niên chán nản đứng lên, cuối cùng không nhịn được kêu to: "Làm gì có người giống như cô chứ? Nói yêu thì yêu, nói chia tay lại chia tay. Cô nhìn lại dáng vẻ của cô bây giờ đi, quả thật chẳng khác nào một người điên. Sao cô phải điên cuồng bám theo tôi? Sao tôi chỉ nói chuyện với đồng nghiệp mà cô cũng muốn quản? Sao tôi chỉ liếc mắt nhìn người khác, cô cũng phải tới cãi nhau với người ta? Sao cô lại đột nhiên nhảy ra, cầu hôn tôi ngay ở trên đường chứ?"

Anh ta vừa cao giọng kêu lên vừa cố bẻ tay của cô gái ra, giống như có liều mạng cũng phải tránh ra vậy.

Mà người vây xem xung quanh đã có phần mất kiên nhẫn, có người bắt đầu liều mạng ấn còi xe.

"Chuyện gì mà loạn vậy?"

Trong xe, sau khi Trần Tinh nhìn qua lại không khỏi nhíu mày, nói: "Bảo một người ra ngoài, kéo bọn họ sang bên đường... Mặt khác, thông báo với tổ điều tra quan sát cô gái này. Tôi cảm giác trạng thái tinh thần của cô ta không ổn lắm..."

Trong bộ đàm truyền đến giọng nói của chiến sĩ phía trước: "Vâng!"

Sau đó truyền đến tiếng mở cửa, xuống xe.

Khi chiến sĩ vũ trang ôm khẩu súng bước vào trong hình ảnh, tình trạng cãi nhau của đôi nam nữ phía trước tất nhiên đã thăng cấp. Cuối cùng sức lực của cô gái kia không bằng người thanh niên, có thể thấy người thanh niên sắp tránh thoát, cô ta đột nhiên nhảy dựng lên như điên, trong miệng hét lớn: "Bởi vì em yêu anh, em phát hiện ra mình yêu anh. Em cũng biết anh yêu em. Anh đã nói yêu em, tại sao còn muốn nhìn người khác?"

"Vì sao anh còn muốn chia tay với em?"

"Em cũng đã thích anh như vậy, tại sao anh không thể cũng yêu em?"

Cô ta vừa kêu lên như vậy, vừa nhào về phía người thanh niên. Cô ta ôm lấy người thanh niên, liều mạng vươn đầu tới hôn anh ta.

Mặc dù sức lực của người thanh niên lớn, nhưng rõ ràng không đẩy được cô gái như thế ra, trên mặt, trên trán lập tức dính đầy vết hôn của cô gái, mà màu đỏ này đang càng lúc càng đậm hơn. Người thanh niên đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết. Ai nấy đều kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn sang, lại thấy trên miệng người thanh niên đang bê bết máu, hoảng sợ ngã nhào. Mà trong miệng cô gái thì cắn một miếng thịt.

Nụ hôn đã biến thành cắn xé.

"Em yêu anh..."

"Em yêu anh như vậy, vĩnh viễn không muốn rời xa anh..."

"Cho nên..."

"Em phải ăn sạch anh..."

Cô gái kêu to tới mức lạc cả giọng, lại hôn mãnh liệt và nặng nề về phía trên thân người thanh niên...

Hoặc nói là cắn xé...

Người thanh niên liều mạng giãy giụa, nhưng động tĩnh giãy giụa nhỏ dần, tiếng kêu càng lúc càng khẽ...

Xung quanh đều tràn ngập tiếng la hét điên cuồng của cô gái. Âm thanh này dường như có phép thuật, không ngừng đánh thẳng vào màng tai tất cả mọi người. Không biết có phải bị cảnh tượng điên cuồng trước mắt này làm cho những người đứng xem xung quanh và chiến sĩ vũ trang đi qua, muốn kéo bọn họ sang bên đường đều hoảng sợ hay không, tất cả đều dừng mọi động tác, chỉ ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Những bông hoa hồng được cô gái ôm trong tay đã rơi xuống đất.

Dải lụa buộc tuột ra, hoa hồng cũng đã rời ra, dính máu của người thanh niên.

Cảnh tượng này giống như có phép thuật nào đó, phản chiếu vào trong mắt của mỗi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận