Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1366: Thế giới này không hoàn hảo gì cả (1)

Đối với những âm thanh truyền ra từ miệng Lục Tân, dường như chỉ là những lời nói mớ hoang đường hỗn loạn, cho dù là số tám hay là ông bảo vệ, yết hầu cũng cảm thấy giật giật, cảm nhận được cảm giác hỗn loạn trước nay chưa từng có. Bọn họ sốt ruột nhìn Lục Tân, thậm chí quên vừa rồi mới cãi lộn, thậm chí quên cả những người chấp pháp ngoài sân, chỉ cảm thấy một loại cảm giác đáng sợ nguyên thủy từ tận đáy lòng.

Cho dù là cô Tiểu Lộc trên ghế sa lông lúc này cũng bị Lục Tân hấp dẫn, yếu ớt mở mắt.

Lục Tân một tay cầm súng, một bên vứt cho bọn họ một ánh mắt.

Đối diện với ánh mắt này, cho dù là số tám hay là ông bảo vệ cũng không khỏi cảm giác run rẩy. Ánh mắt này cực kỳ khôn khéo, cũng cực kỳ sắc bén, giống như có thể nhìn thấu lòng người, hết lần này đến lần khác xuất hiện trên mặt Lục Tân hoàn toàn không phù hợp. Sau khi giật mình bọn họ mới ý thức được, lúc Lục Tân nói ra những lời này, không phải dùng ngữ điệu bình thường của anh nói chuyện.

“Rõ ràng tất cả đều nằm trong khống chế của người khác, nhưng các người lại tranh cướp giành giật, các người phải chịu trách nhiệm này.”

Lục Tân nhếch miệng cười, trên mặt tràn đầy khinh miệt và chế nhạo, đầu tiên nhìn về phía số tám nói nhỏ: “Chẳng lẽ anh không biết mình vẫn luôn cực kỳ buồn cười sao?”

“Thậm chí cả ông chủ của anh, cái người mà tự phong là người cầm kiếm cũng thế.”

“Ông ta vẫn luôn không phải là pháp quan gì cả, ông ta chẳng qua chỉ là…”

Vừa nói chuyện, anh vừa giơ cánh tay còn lại, chỉ lên một thoáng của đầu mình, nói: “Ông ta chỉ là đao phủ.”

“Ông ta cho là mình có được quyền hành, nhưng không biết rằng, ngay từ lúc sinh ra, ông ta đã không có cách nào có thể trở thành chủ nhân.”

Vừa nói chuyện, trong mặt anh xuất hiện một tia trào phúng: “Bao gồm cả các người, những người chấp hành luật pháp này, cũng sống như một trò đùa.”

“Bởi vì thứ mà các người gọi là xét xử, nguồn năng lực cũng không phải là xét xử.”

“Mỗi người đều tự nhận là có năng lực phán xét người khác đúng hay là sai, nhưng trên thực tế chỉ là một loại thành kiến.”

“Các người đánh giá, các người chỉ trích, các người trút giận, duy nhất chỉ không có xét xử.”

“Bởi vì nguồn gốc của các người là loại bản chất này, cho nên các người chỉ có hai cách có khả năng thành công, trở thành người phán xét người khác.”

Lúc này có thể thấy rõ ràng trên mặt Lục Tân mang theo ý cười nhẹ, bắt đầu nói về bản chất của tòa án Ngọ Dạ.

“Một loại là năng lực của các ngươi đủ mạnh có thể dùng ưu thế áp đảo những người bị ô nhiễm khác, triệt để khống chế tinh thần của bọn họ, sau đó trong miệng bọn họ móc ra bằng chứng phạm tội, sẽ buộc bọn họ phải đền tội, giống như người bình thường khi hận một người, lại vừa có đủ năng lực hoặc là giết bỏ hoặc là làm tổn thương những người trong sự thù hận và cảm giác chán ghét của các người.”

“Một loại là đối phương chủ động nhận tội, trong trường hợp này, bọn họ sẽ chủ động tiếp nhận ô nhiễm của các người.”

“Cũng bởi vì các người là xét xử, trên bản chất là một loại ô nhiễm, cho nên một khi khế ước đạt thành, ngay đến cả các người cũng không có cách nào vi phạm kết quả này. Giống như lời của anh nói cố gắng tạo thành tổn thương đối với người khác, nhưng cũng đã đâm trúng nỗi đau trong tim những người này.”

“Nhưng buồn cười là những người chủ động nhận tội, ngược lại thường là những người trong tâm trí vẫn còn lưu giữ những điều lương thiện, là người dễ dàng tự trách bản thân mình.”

“Cho nên…”

Nụ cười của anh bỗng nhiên trở nên tràn đầy châm chọc: “Các người đây là đang làm bắt nạt những người đoàng hoàng sao?”

Lời nói của Lục Tân rất nhanh, trên mặt luôn để lộ nụ cười lạnh, nhưng lời nói ra thì như một cái cây kim, đâm thẳng vào lòng số tám.

Lúc đầu số tám cũng chìm trong mờ mịt bao la lại đau khổ, bởi vì thay đổi trên người Lục Tân mà sinh ra một cảm giác kinh sợ khác thường, nhưng Lục Tân lại dùng phương thức nói trúng tim đen để nói thẳng bản chất của những người bọn họ phát xét. Anh ta lại nảy sinh tức giận, đó là tức giận khi tín ngưỡng của chính mình bị nghi ngờ, số tám chợt ngược đầu lên, tức giận nhìn Lục Tân, kêu lên: “Không đúng, tất cả những gì anh nói đều không đúng.”

“Chúng ta đang theo đuổi công bằng, những người chúng ta xét xử chính là những người gây ra tội nghiệt rồi trốn.”

“Công việc của chúng ta chính là muốn cho những linh hồn nhỏ yếu trên trời một tia an ủi cuối cùng.”

“Cái thế giới này cần phải có người đứng ra.”

“Nếu không thì sẽ vĩnh viễn chìm vào trong im lặng và âm u.”

“Cái thế giới này quả thực cần có một người phải đứng ra.”

Ý mỉa mai trong giọng nói Lục Tân càng trở nên nồng đậm, lạnh lùng nói: “Nhưng tiếc là, cái thế giới này cũng không đẹp đẽ gì.”

“Người bị hại không hoàn mỹ thì không thể nào nhận được đồng tình hoàn mỹ của anh, người đi hại cũng không hoàn hảo, đương nhiên không thể tiếp nhận những cơn tức giận hoàn hảo của các người.”

“Nhưng bên trong một thế giới không hoàn hảo thế này, làm sao có thể chứa nổi tinh thần trượng nghĩa hoàn hảo của anh.”

“Dựa theo logic xét xử của các anh, vốn dĩ chỉ là ô nhiễm theo cách thức máy móc, cho đến bây giờ chưa từng có cái gì gọi là làm việc thiện cả.”

“Cho nên các người mới gọi là truy cầu công bằng, chẳng qua chỉ là thu hoạch một linh hồn, nhân tiện thỏa mãn cảm giác thành tựu của chính mình mà thôi.”

“Những người các người xét xử không phải là những người có tội.”

“Những người các ngươi xét xử chẳng qua chỉ là người nhỏ yếu hơn so với các người, hoặc là người lương thiện.”

Anh càng nói, giọng nói càng trở nên sắc bén, giống như một thanh kiếm xé nát trái tim số tám, muốn soi dưới ánh mặt trời xem quả tim này có chỗ nào là hoàn hảo không? Giống như gỡ bỏ quá khứ của chính mình ở trong cô Tiểu Lộc, khai thông hết tất cả những ý nghĩ âm u trong nội tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận